Tạ Vĩ Kỳ đi xa, lúc này Vân Tuyết mới gỡ mắt kính xuống lấm lét nhìn theo bóng dáng đang đi dần xa, Như Hoa biết thừa hỏi:
- Vẫn chưa nhớ mặt người ta sao? Chị thấy cậu nhóc này cũng có lòng đấy.
- Biết sao được chứ? Anh ấy cũng tốt nhưng em vẫn chưa có cảm giác gì đặc biệt cũng chưa nhớ được gương mặt anh ấy.
- Vậy em có muốn cho cậu ta cơ hội không?
- Thì cho cơ hội anh ấy mới có mặt ở đây không phải sao?
- Cũng đúng.
Nhưng từ lúc đầu em cũng chỉ nói sao cũng được chứ không hề nói rằng em muốn thế hay không? Chị muốn biết ý của em với cậu ta là mở lòng hay chỉ vì nghe theo ý mọi người.
- Em đang cố mở lòng rồi đấy.
Chỉ là bản thân em muốn gì em cũng không biết nữa.
Nên hỏi em là có thích anh ấy hay chỉ nghe theo mọi người thì em không thể trả lời được.
- Chuyện tình cảm thường phải bồi đắp em không cần gấp.
Mọi người cũng vì muốn em có người quan tâm chăm sóc chứ không phải muốn ép em yêu ai.
Vân Tuyết ngẫm nghĩ về câu nói của chị dâu mình.
“Tình cảm thường phải bồi đắp” với Vân Tuyết cô lại không hề thích điều đó chút nào.
Một tình yêu với Vân Tuyết phải là một người khiến cô có ấn tượng đặc biệt hoặc cao
siêu hơn là khiến cho cô vừa gặp đã ghi nhớ như trong các bộ phim.
Nhưng Vân Tuyết cũng biết rằng những điều này đều là điều không mấy thực tế.
Cô băn khoăn hỏi Như Hoa:
- Chị Như Hoa, lần đầu gặp anh Vũ Hải chị cảm thấy như thế nào? Khi nào hai người lại bắt đầu yêu nhau vậy?
Vân Như Hoa buồn cười nói:
- Chị gặp anh ấy từ khi sinh ra làm gì nhớ được từ khi nào chứ.
- Vậy chị không băn khoăn nếu yêu những người khác thì như thế nào sao?
- Có chứ.
Chị và anh ấy đã từng tách ra một năm thử quen người khác đấy.
Sau đó mới quyết định bên nhau trọn đời.
- Thật sao? Vậy cảm giác với người mới như thế nào?
- Cũng có người tốt hơn Vũ Hải, có người không bằng, có người quan tâm chị hơn nhưng lại không có ý chí và không yêu thương gia đình, cũng có người giỏi hơn Vũ Hải rất nhiều nhưng lại vô tâm với chị.
Quanh đi quẩn lại chị
vẫn thấy anh Vũ Hải phù hợp với chị nhất.
- Vậy tức là anh em không phải là người chị yêu nhất sao?
- Em đã nghe câu ai trong lòng cũng có một forever crush chưa.
Chị cũng vậy.
Nhưng đó là một người mà mình luôn nhớ tới mà thôi chứ thực sự bên nhau chưa chắc đã hợp mà đi đến cuối cuộc đời.
Đến cuối cùng mình vẫn nhớ đến họ nhưng cũng chỉ là nhớ mà thôi.
Chọn được một người vừa yêu vừa phù hợp thì mới có thể cùng nhau đi đến cuối cuộc đời.
Bạch Vân Tuyết im lặng, forever crush cô không có, nhưng những mối tình học sinh thơ ngây thì cô cũng từng có.
Chỉ là để nói đến việc ghi nhớ mãi trong lòng thì chắc chưa hẳn.
Cô vẫn luôn mong muốn có một mối tình mà khiến
cô ghi nhớ, là ngược hay là ngọt thì chọn được người mình yêu và người đó yêu mình mới là mục tiêu của cô.
Không biết cô như vậy có quá mơ mộng hay không?
Bạch Vân Tuyết ôm một bụng băn khoăn hỏi Lý Châu Sa:
- Sa Sa, từ khi nào cậu lại yêu Vân Phong vậy?
Lý Châu Sa ngỡ ngàng nhìn cô, từ khi Châu Sa và Vân Phong công khai đến giờ, họ cũng chỉ trêu chọc và Hải Băng đè Vân Phong ra đánh một trận chứ chưa từng hỏi kĩ về chuyện tình cảm này.
- Sao tự nhiên lại hỏi vậy?
- Thì băn khoăn nên hỏi thôi.
Không trả lời được à?
- Có gì mà không chứ? Chỉ thấy lạ thôi.
- Vậy thì trả lời đi.
- Nếu hỏi yêu từ khi nào thì không biết chỉ nhớ từ lần chia tay người yêu cũ xong mỗi lần nhậu nếu không phải cậu và Băng Băng thì sẽ là tiểu Phong.
Nhậu xong lại được quan tâm rồi săn sóc cũng không nhớ từ khi nào lại
ích kỉ muốn giữ cậu nhóc đó cho riêng mình.
Vậy thôi.
- Lần đầu gặp nhau thấy sao?
- Hỏi vậy sao nhớ nổi? Lần đầu gặp… Có lẽ khi đó tui mới có bốn tuổi biết gì mà nhớ chứ.
- Ờ ha.
- Nhưng sao hôm nay lại có nhã hứng hỏi về chuyện tình cảm.
- Đúng đấy.
Mà hỏi ai không hỏi đi hỏi cái đứa mà chuyện tình cảm bắt đầu từ nhậu nhẹt hả.
- Vẫn là nên hỏi Băng Băng.
Người chưa có lấy mảnh tình vắt vai nhỉ.
- SA… SA…
Hai người chạy đuổi bắt ngay trước mặt nhưng Bạch Vân Tuyết cũng không quá để tâm.
Trong đầu cô đang suy nghĩ chuyện tình của anh chị mình thì đơn giản bình dị chầm chầm tiến tới.
Chuyện tình của Sa Sa và Vân Phong lại là từ bạn nhậu.
Băng Băng thì chưa từng yêu ai.
Thực ra Vân Tuyết hiểu dù ngoài miệng Hải Băng luôn nói rằng không cần tình yêu nhưng thực ra vì luôn bị các chàng trai chê rằng cô quá mạnh mẽ nên cô sợ yêu mà thôi.
Nhưng dù là gì chuyện tình cảm của họ đều có ấn tượng vô cùng sâu sắc nhưng với cô nhưng chuyện tình vừa qua đều như có như không chẳng có chút đặc biệt nào.
Rốt cuộc với Tạ Vĩ Kỳ có thể có tình cảm hay không? Và cuộc
tình này sẽ là ngọt hay là ngược? Là yêu hay là hận.
Buổi chiều mọi người đều nghỉ ngơi trong phòng sau khi tốn quá nhiều sức để bơi lội vào buổi sáng.
Những bà mẹ và hai cô con dâu đã kéo nhau đi mua sắm, chỉ có Bạch Vân Tuyết và Vân Hải Băng không có quá nhiều hứng
thú với thời trang nên đã không chịu đi cùng.
Bạch Vân Tuyết quyết định biến buổi chiều rảnh rỗi này thành một buổi chiều thật chill dành tặng cho bản thân.
Để chuẩn bị cho một buổi