Sau đó mọi người cùng nhau hát chúc mừng sinh nhật Hạ Hạ rồi lại cùng cô ấy thổi nến.
Vào lúc ước cô ấy len lén nhìn về phía Văn Tu, mặc dù chỉ nhìn thoáng qua thôi.
Thế nhưng tôi vẫn nhìn thấy.
Vậy mà Văn Tu lại đang nhìn tôi.
Đột nhiên tôi cảm thấy bản thân mình như đang phạm tội vậy.
Thế nên liền nhanh chóng trốn tránh khỏi ánh mắt của cậu ấy.
Sau khi ước xong tôi đeo chiếc vòng lên tay cho cô ấy.
“Sinh nhật vui vẻ! Cậu nhất định phải luôn luôn vui vẻ đấy!” Tôi cười nói với cô ấy: “Cậu đừng không vui vẻ, vui vẻ của tớ có thể chia sẻ cho cậu.
”
Hạ Hạ ôm lấy tôi rồi nói, thế nhưng càng nói về sau thì bỗng dưng lại bật khóc: “Trần Viên Viên, cậu đúng là sinh nhật thôi mà làm tớ muốn khóc luôn rồi này.
”
“Đừng khóc nữa, lông mi…” Tôi nhắc nhở cô ấy vừa mới gắn mi.
Cô ấy lập tức không dám khóc nữa, hai bọn tôi đều phì cười.
Sau đó mọi người cùng nhau uống rồi cùng nhau hát vui vẻ tới nỗi quên mất bản thân là ai.
Tên nhóc thối Châu Duy uống say rồi đi qua dựa vào người tôi: “Viên Viên, sao càng ngày trông cậu càng xinh thế.
”
“Này… cậu cút đi!” Tôi không được tự nhiên cho lắm vì bị cậu dựa vào.
“Cậu xem, cậu FA tôi cũng FA, hay là chúng ta…”
“Cậu uống nhiều rồi.
” Sao cái người này uống say rồi lại trở nên như thế này.
“Đúng vậy, tôi uống nhiều rồi thế nên cậu phải chịu trách nhiệm với tôi.
” Cậu mặt dày bám lấy tôi.
Hạ Hạ cười nắc nẻ.
Sau đó còn có một vài người bạn mà tôi không quen tới, Hạ Hạ nói đó là những người cùng tham gia thi với bọn họ, vì mọi người ở gần đây thế nên gọi qua chơi luôn.
Uống được một lúc lâu sau Châu Duy đã nằm bẹp dí rồi, tôi ngẩng đầu lên liền phát hiện ra không thấy Văn Tu đâu cả.
Cậu ấy đi từ lúc nào vậy?
Đúng vào lúc này thì tôi nhận được điện thoại của mẹ.
Vừa mới nhìn vào tên người gọi tới tôi có cảm giác như cả người bị đông cứng vậy.
Bà ấy phát hiện ra rồi à?
Phát hiện ra tôi không có ở trường.
Tôi nói một tiếng với Hạ Hạ sau đó tìm một căn phòng yên tĩnh nghe điện thoại.
“Cố Tri Hàng nói con không có ở trường!” Rõ ràng mẹ tôi vô cùng tức giận.
“Vâng.
” Tôi thừa nhận.
“Con đi đâu rồi?” Mẹ tôi đè chặt cảm xúc rồi hỏi.
“Đang ở bên ngoài ạ.
” Tôi ấp úng không dám nói thật.
“Chỗ nào bên ngoài?”
“Thì ở bên ngoài…”
Đột nhiên trong điện thoại yên lặng lạ thường giống như sự bình yên trước cơn bão vậy.
Quả nhiên giây sau…
“Mẹ hỏi hiện giờ con đang ở đâu!” Mẹ tôi nâng cao âm lượng khiến tôi giật mình lấy điện thoại ra xa.
Tôi biết ngay bà không khống chế được bản thân mà.
Vốn dĩ tôi không sợ đâu nhưng mà cơ thể lại vô thức phát run.
“Tô Châu.
” Tôi mặc kệ rồi.
“Tô Châu? Trần Viên Viên! Con đủ lông đủ cánh rồi chứ gì? Không có sự đồng ý của