Đột nhiên sau lưng truyền đến một giọng nói khiến tôi kinh ngạc.
“Sao vậy?”
Tôi đang khóc thì đột nhiên có một người xuất hiện ở chiếc ghế bên cạnh.
Giọng nói cậu ấy khàn khàn, khuôn mặt vô cùng mờ mịt nhìn tôi.
Văn Tu?
Vào khoảnh khắc lúng túng này tôi không biết bản thân xấu tới mức nào thế nên hoảng loạn tới nỗi không kịp lau nước mắt trên mặt.
“Sao lại khóc thế?” Cậu ấy đưa tay ra sờ lên mặt tôi, khoảnh khắc chạm tới nước mắt cậu ấy liền dừng lại.
“Không có gì, cậu… sao cậu lại ngủ ở đây?” Tôi vội vàng lau nước mắt nhưng lại khiến cho mi giả dính đầy lên mặt.
Tôi tức quá đi…
Thế nên lại bật khóc.
“…” Cậu ấy yên lặng nhìn tôi, hàng lông mày nhíu chặt.
Vào lúc tôi đang vắt óc ra muốn gạt bỏ tình huống quẫn bách này thì đột nhiên cậu ấy lại sáp lại gần sau đó giữ chặt gáy tôi rồi hôn xuống.
Trong nháy mắt tôi cảm thấy trời đất quay cuồng còn não tôi thì chết máy rồi.
Sự việc xảy ra quá bất ngờ, bất ngờ tới nỗi tôi không kịp đẩy cậu ấy ra.
Tôi không đẩy cậu ấy ra thế nên cậu ấy còn đưa tay ra giữ lấy eo tôi hôn sâu hơn nữa.
Tới lúc tôi lấy lại thần trí thì sự việc đã phát triển tới độ tôi không thể khống chế rồi.
“Cố Tri Hàng!”
Đúng vậy, vào lúc tôi nói ra cái tên này bản thân cũng bị dọa.
Cậu ấy khựng lại.
Cậu ấy buông tôi ra dừng lại mấy giây trong mắt ngập tràn sự chất vấn.
Tôi không dám nhìn cậu ấy.
Sau đó tôi mới nghĩ, tại sao vào lúc nguy cấp ấy bản thân lại gọi tên Cố Tri Hàng chứ.
Chắc là vì trước đây mỗi lần hôn chỉ cần tới 5 phút là Cố Tri Hàng sẽ tự động nói dừng lại.
Mà lần này có phải do tôi quẫn bách không muốn dừng lại thế nên mới nói tên của anh ta ra không.
“Xin lỗi.
” Cậu ấy điều chỉnh lại cảm xúc: “Tôi uống quá chén rồi.
”
Cậu bất đắc dĩ xoa xoa huyệt thái dương sau đó tiếp tục hút thuốc.
“…” Tôi yên lặng không lên tiếng, nhưng cũng không biết nên nói gì cả.
Tôi lại chẳng thể nói về chuyện tôi gọi nhầm tên này được.
“Muốn ngồi một lúc, hay là…” Cậu ấy hỏi tôi có muốn ngồi lại đây hay không.
“Thôi vậy.
” Tôi chột dạ từ chối
“Ừ.
”
“Còn buồn nữa không? Mẹ cậu…” Cậu ấy hỏi tôi.
“Đã ổn rồi.
” Tôi nói thật.
Bây giờ tim tôi đã đập nhanh đến độ quên mất mẹ mình là ai luôn rồi.
Tôi không ngờ rằng ma lực của Văn Tu lại lớn đến vậy, lớn tới nỗi sự buồn bã trước đây dường như không còn tồn tại chỉ chừa lại trái tim đang đập cực nhanh trong lồ ng ngực.
“Cậu không sai.
” Cậu ấy bình tĩnh nói một câu.
“Ồ.
” Mặc dù tôi không biết cậu ấy đang nói tới chuyện của mẹ tôi hay là nói tới chuyện