Tang Gia Ý đi đến cổng tiểu khu, liền tìm được chiếc xe có biển số tương ứng.
Cửa sổ ghế phụ hạ xuống trước, lộ ra một gương mặt dung mạo thanh mỹ, mái tóc đen nhánh dựng lên cao cao, cái trán trắng nõn trơn bóng no đủ.
Là một cô gái với con ngươi trong trẻo, nhìn qua cực kỳ tràn trề sức sống[1].
[1] Gốc là 精气神: tính, khí, thần, đây là ba yếu tố thể hiện bản thể, năng lượng và tinh thần của mỗi người.
Đồng thời nó quyết định toàn bộ sự tồn tại và phát triển của người đó từ khi được sinh ra cho đến khi lớn lên và già đi.
"Tiểu Ý!"
Còn chưa nói chuyện, Tang Gia Ý đã hơi kinh hỉ hô lên trước: "Đàn chị Trang Nhan!"
Tống Trạch ở vị trí điều khiển cũng xuyên qua cửa số ghế phụ mỉm cười rồi chào hỏi với Tang Gia Ý: "Tiểu Ý, chào buổi sáng nha, lên xe đi."
Tang Gia Ý ngồi lên đằng sau, vừa cài dây an toàn vừa hỏi: "Đàn anh đàn chị, sớm vậy sao hai người lại đi chung thế?"
Tống Trạch trả lời cậu trước: "Lúc anh với đàn chị nói chuyện, có bon mồm nhắc tới anh và em phải cùng tới sắp xếp tài liệu cho giáo sư Lý, sáng nay tới đón em, cô ấy liền ồn ào kêu anh tiện đường đưa cổ đi luôn."
"Đàn chị thích em lắm, muốn gặp em." Tống Trạch trêu chọc.
Tang Gia Ý hơi ngại ngùng cười cười.
Trang Nhan là tiến sĩ dưới tay của giáo sư Lý, mà Tống Trạch là nghiên cứu sinh, có thể nói bọn họ đều là bạn học cùng thầy[2].
[2] Gốc là sư xuất đồng môn.
Thời điểm Tang Gia Ý vẫn còn học ở trường trước kia, đã qua lại thân thiết với Trang Nhan, Tống Trạch.
Nới tới đây, Trang Nhan liền không nhịn được xoay người qua, nếu không phải dây an toàn hạn chế cơ thể của cô, cô hận không thể lướt qua chỗ ở giữa rồi nhào lên người Tang Gia Ý.
Bây giờ cô chỉ đành vươn tay ra phía Tang Gia Ý đằng sau: "Nào, Tiểu Ý, chơm chơm[3] với chị đi!"
[3] Gốc là 贴贴: là một từ mạng, chỉ hành động thể hiện sự thân thiết, gần gũi giữa hai người.
Chơm chơm, nói lái đi của chữ thơm thơm để nghe dễ thương hơn.
Lỗ tai Tang Gia Ý có hơi đỏ, nhìn đôi mắt sáng long lanh của Trang Nhan, sau đó cậu nhẹ nhàng lắc lắc đầu.
Trong vẻ mặt có chút ngượng ngùng, còn mang theo mấy phần áy náy.
Trang Nhan nhướng lông mày, thu tay về, sau đó bụm mặt giả bộ khóc thút thít: "Hu hu hu Tiểu Ý không thân với đàn chị nữa rồi."
Giọng của Tang Gia Ý nho nhỏ giải thích: "Không phải mà, chỉ là......!không thể tùy tiện chơm chơm với người khác ạ."
Trang Nhan là người thần kinh thô, vẫn là Tống Trạch ý thức được gì đó trước, nhìn Tang Gia Ý một cái từ bên trong kính chiếu hậu.
"Tiểu Ý......!đây là có vụ gì rồi?"
Trang Nhan cả kinh cũng không giả bộ nữa, bỏ tay xuống: "Tiểu Ý, em yêu đương rồi hả?!"
Từ sau buổi tụ họp năm ngoái, giáo sư Lý và đa số các bạn học đều đã biết cậu kết hôn rồi.
Chẳng qua sau khi tốt nghiệp mọi người trời nam đất bắc, đều tách khỏi vườn trường, vì vậy nhiều nhất cũng chỉ là tám nhảm trong vòng bạn bè một chút.
Mà từ trước tới nay giáo sư Lý cũng chẳng phải là người nhiều chuyện, người khác không hỏi, ông cũng sẽ không chủ động tiết lộ việc riêng tư của học sinh mình quý nhất.
Cho nên Trang Nhan và Tống Trạch vẫn chưa biết.
Nếu là trước đây, Tang Gia Ý cảm thấy hẳn là bản thân sẽ thoải mái phô: "Em kết hôn rồi."
Thế nhưng hiện tại cậu chỉ cong mặt mày, sau đó chầm chậm lắc đầu: "Không có, chỉ là......!đã đồng ý với người khác ạ."
Nói xong, từ góc độ này của cậu, cậu ngẩn ngơ nhìn Đại Xuân Trang bên ngoài đang dựa theo chuyển động của xe mà hiện ra càng lúc càng nhỏ trong gương chiếu hậu.
Nghĩ tới ban nãy lúc Trang Nhan vươn tay về phía cậu, phản ứng đầu tiên của Tang Gia Ý lại là có chút muốn trốn về sau.
Dường như cậu đã không còn cách nào thản nhiên tiếp xúc tứ chi với người khác, dù là đối với đàn chị Trang Nhan thích cậu như vậy.
Cậu đã đồng ý với Giản Tế, sẽ chú ý đến cách cư xử và tiếp xúc thân mật với người khác.
Giống như sự hứa hẹn nào đó, ước định nào đó, đặc quyền nào đó thuộc về riêng Giản Tế.
Bây giờ, Giản Tế đã không cần phần đặc quyền này nữa.
Nhưng......!hình như cậu lại không thể thu nó về.
Tang Gia Ý không khỏi có hơi thất thần, sau đó cậu an ủi bản thân dưới đáy lòng.
Chẳng sao cả, cậu len lén đưa đặc quyền này cho Giản Tế, không để anh biết thôi.
-
"Tiểu Ý, Tiểu Ý!"
Tang Gia Ý hồi thần, ánh mắt tập trung lên người Tống Trạch trước mặt.
Tống Trạch cười cười: "Đang nghĩ gì thế? Gọi em cả mấy tiếng cũng không nghe thấy."
Tang Gia Ý cười cười xin lỗi, vừa mới định mở miệng nói gì đó, một đàn anh đã ra khỏi văn phòng lại vòng trở về lấy đồ, sau khi trông thấy Tống Trạch thì cười cười:
"Dô, Tống Trạch sao mà ngày nào cậu cũng qua đây tìm Tiểu Ý thế."
Tang Gia Ý đã tới bên này hơn mấy ngày, bởi vì người trong văn phòng nghiên cứu sinh nhiều hơn so với bên kia của tiến sĩ, khá chen chúc.
Cho nên Tang Gia Ý đã được sắp đến văn phòng của tiến sĩ bên này.
Mọi người trong văn phòng thường hay thấy Tống Trạch chạy qua đây tìm Tang Gia Ý.
Cho nên bây giờ cũng không tránh khỏi chọc ghẹo vài câu.
Tống Trạch hơi xấu hổ gãi gãi đầu cười cười.
Đàn anh cười trêu nhìn cậu một cái, sau đó vừa ra cửa vừa mở miệng nói: "Được rồi, không làm phiền hai người nữa."
Người vừa đi khỏi, trong văn phòng chỉ còn lại Tống Trạch và Tang Gia Ý.
Tang Gia Ý nhìn thoáng qua anh ta, sau đó mới sâu kín mở miệng: "Đàn chị Trang Nhan được thầy sắp xếp dẫn theo hai sinh viên chưa tốt nghiệp, giờ không có ở đây."
"Soạt--" một cái, mặt Tống Trạch hoàn toàn đỏ lựng.
Anh ta mở miệng có hơi cà lăm: "Em nhìn, nhìn ra rồi à."
Tang Gia Ý: "?"
Cái gì?
Tống Trạch ngồi trước mặt cậu cúi đầu, thanh âm rất khẽ: "Anh thích đàn chị, nhưng, nhưng bình thường bọn anh lại không có chỗ nào có thể xuất hiện chung."
"Xin lỗi em nhé, không phải anh cố ý lấy em ra làm lá chắn, anh chỉ không biết nên làm gì thôi, cho nên lần nào cũng mượn cớ tìm em có chuyện để tới xem cô ấy."
Vả lại Trang Nhan rất thích Tiểu Ý, chỉ cần Tiểu Ý ở bên này, Trang Nhan sẽ ở cạnh cậu.
Thường hay chỉ bảo vấn đề cho cậu, hoặc nhảy vào nhóp nhép đồ ăn vặt với trà sữa.
Tống Trạch qua bên này tìm Tang Gia Ý, mười lần thì hết tám chín lần là có thể trông thấy Trang Nhan.
Anh ta......!cũng vì thật sự không có cách.
Tang Gia Ý: "......" Vẻ mặt cậu phức tạp, mở miệng: "Đàn anh, em không nhìn ra anh thích đàn chị, em chỉ tưởng là anh tới tìm chị ấy có việc."
Tang Gia Ý là người để ý tiểu tiết, cậu có thể nhìn ra, thời điểm mỗi lần Tống Trạch qua bên này, bao giờ ánh mắt cũng sẽ không ngừng bay lên người Trang Nhan.
Sau khi Trang Nhan phát hiện, liền hỏi anh ta có chuyện gì.
Sau đó Tống Trạch sẽ quẳng ra vấn đề của bản thân, nhờ Trang Nhan hỗ trợ giải đáp.
Tang Gia Ý chỉ có thể nhìn ra mục đích ấy của Tống Trạch ở chỗ Trang Nhan.
Mặc dù cậu cảm thấy có hơi không đúng lắm, nhưng mỗi lần hai người này tán gẫu đều là về học thuật, lại quá bình thường.
Cho nên Tang Gia Ý cũng không nghĩ nhiều, chỉ tưởng là đàn anh ngại hỏi đàn chị Trang Nhan vấn đề, nên mới quanh co vòng vèo.
Tống Trạch: "......"
Anh ta vuốt mặt, sáp lại gần hơn, nhỏ giọng nói: "Vậy em có thể giúp anh được không? Đàn chị thân thiết với em như vậy, em tạo ra một ít cơ hội giúp anh, được không?"
Tang Gia Ý uống một ngụm trà sữa, sau đó chậm rãi lắc lắc đầu.
Tống Trạch kinh ngạc: "Tiểu Ý, em vô tình thế! Bộ anh không phải đàn anh thân thiết nhất của em hả?"
Đôi mắt hạnh tròn xoe sáng ngời của Tang Gia Ý nhìn người nọ rất vô tội, sau đó miệng từ từ thả lỏng ống hút đang cắn ra.
"Đúng ạ, nhưng chị ấy cũng là đàn chị thân thiết nhất của em."
Tống Trạch gần như là đang dụ dỗ người ta: "Em nhìn đi, anh là đàn anh thân thiết nhất, chị cũng là đàn chị thân thiết nhất, chúng mình thân càng thêm thân, không phải rất tốt à?"
"Không muốn."
Ngoại trừ Giản Tế, không ai có thể lừa cậu đâu.
Ài, cậu lại vô thức nghĩ tới Giản Tế nữa rồi.
Nhưng ngay sau đó, Tống Trạch gần như là hơi suy sụp, nói: "Tại sao vậy?"
Ánh mắt ném lên người chàng trai tuấn tú thanh tuyển trước mặt của Tang Gia Ý rất nghiêm túc: "Bởi vì đàn chị là con gái mà."
Tống Trạch không hiểu lý do: "Sau đó?"
"Nếu đàn chị không thích anh, em mù quáng giúp anh chính là cưỡng ép mang tới rắc rối cho chị, em tạo cơ hội giúp anh có khi lại là thứ chị ấy thấy phiền phức, nếu anh thích đàn chị, thì cứ thoải mái theo đuổi đi."
Tống Trạch sửng sốt hồi lâu, sau đó không nhịn được cười, nhân lúc Tang Gia Ý không để ý thì vươn tay vò vò đầu cậu:
"Đàn chị của em không thương sai em."
Hai người vừa nói xong, Trang Nhan đã đi vào.
"Đang nói gì đó?"
Tống Trạch hơi khẩn trương đứng lên: "Không có gì, chỉ là......!tán dóc lung tung."
Trang Nhan cũng không truy hỏi tới cùng nữa, mấy người bắt