Giản Tế ngồi trong xe có hơi xuất thần.
Anh cảm thấy bản thân đã rất lâu rồi chưa ở cùng Hựu Hựu trong một không gian đơn độc.
Mỗi ngày ăn bữa sáng xong, đối phương sẽ ra ngoài đến trường học ngay, buổi tối thì ăn bên ngoài rồi mới trở về nhà.
Thậm chí vì không để Giản Tế lo lắng, cậu ăn cơm đúng thời khóa biểu, ăn tới mức lành mạnh, ra ngoài cũng sẽ chú ý giữ ấm không để bản thân bị lạnh.
Khiến Giản Tế ngay cả cơ hội dặn dò cũng không có.
Thật sự quá nghe lời, quá ngoan ngoãn.
Không bướng bỉnh với anh, cũng không ồn ào nữa.
Cái cảm giác này chính là quả trứng không có vết nứt, làm Giản Tế chẳng cách nào xuống tay, cả người đều mang theo cảm giác vô lực chán nản.
Cho nên vào thời điểm Tang Gia Ý nhận được cuộc điện thoại của nhà họ Tề, thậm chí Giản Tế có hơi vui mừng, ít nhất là đã cho anh một cơ hội tiếp xúc với cậu.
Lúc đang nghĩ ngợi, anh nghiêng đầu qua, liền trông thấy trên con đường rợp bóng cây cách đó không xa, Tang Gia Ý đang sóng vai đồng hành cùng một người đàn ông tướng mạo thanh tuyển.
Cây long não cành lá sum xuê hai bên trường học ngát hương, bởi vì là giờ tan học buổi chiều, học sinh xung quanh rất nhiều.
Có các đôi tình nhân nhỏ nắm tay thân mật đi qua cạnh bọn họ, học sinh cưỡi xe đạp gạt chuông nhắc nhở bạn học cản đường phía trước, sau khi lướt ngang qua thì mang theo một làn gió.
Không biết nam sinh bên cạnh nói cái gì, Tang Gia Ý mỉm cười, thoạt nhìn rất thoải mái.
Nét mặt bọn họ trẻ trung đầy sức sống, hòa hợp thành một thể với cảnh vật hoàn mỹ xung quanh, vừa nhìn! ! thậm chí còn có hơi tương xứng.
Giản Tế thu hồi ánh mắt lạnh nhạt về, đáy mắt là một mảnh u tối.
Không có bất kỳ chần chừ nào, anh ấn vang còi xe ô tô, phá vỡ bức họa thanh xuân yên bình khoan thai vào giờ phút này.
Sau khi nghe thấy âm thanh, Tang Gia Ý đối diện với con ngươi đen nhánh của người đàn ông trong xe.
Ánh mắt ấy gần như là đóng đinh cậu ngay tại chỗ, không có cách nào tiến thêm nửa bước về phía trước.
Tống Trạch cảm nhận được sự đờ đẫn của Tang Gia Ý ở bên cạnh, hơi nghiêng nhẹ người qua, vỗ vỗ bả vai cậu: "Nghĩ gì thế? Ngay cả đường cũng không đi.
"
Tang Gia Ý giật mình, nói chuyện cũng mang theo chút cà lăm: "Không, không có gì.
" Trông thấy bộ dạng hình như muốn xuống xe đi qua bên này của Giản Tế, Tang Gia Ý vội vàng nói với Tống Trạch bên cạnh, "À, người đón em đến rồi, em đi trước nhé.
"
Sau khi nói xong, Tống Trạch liền trông thấy Tang Gia Ý vội vàng chạy ra bên ngoài.
Cách đó không xa là một người đàn ông tướng mạo tuấn tú dáng người cao ngất, đi xuống từ ghế lái.
Tầm mắt dường như thoáng liếc qua bên đây, con mắt hẹp dài đuôi mắt hơi nhếch lên, lại mệt mỏi thu về, lộ ra khí thế và cao ngạo cực mạnh.
Tống Trạch kinh nghi sững sờ tại chỗ.
Tang Gia Ý chạy chậm đến trước mặt người ấy, trong miệng còn lẩm nhẩm: "Xin lỗi xin lỗi, đợi lâu lắm rồi ạ?"
Tiết trời tháng tư đã dần chuyển ấm, nhưng lo lắng nhiệt độ sáng sớm và tối muộn khá thấp, cho nên trên người Tang Gia Ý mặc một cái áo khoác jeans xanh nhạt bên ngoài và một cái áo lông cừu màu trắng bên trong.
Thực ra bây giờ mặc có hơi nóng, thêm nữa ban nãy đi bộ cùng Tống Trạch rất lâu, lại chạy chậm một đoạn đường.
Đợi đến khi ở trước mặt Giản Tế, thái dương cậu đã xuất hiện một ít mồ hôi.
Giản Tế nhìn cậu, không biết vì sao, đột nhiên Tang Gia Ý có hơi khẩn trương.
Ngày xưa lúc Giản Tế cúi đầu thu mắt nhìn cậu, ngay cả mặt mày cũng ép xuống thoải mái thả lỏng, người lộ ra vẻ ấm áp lại quyến luyến.
Bây giờ mặc dù là rũ mắt, nhưng góc đuôi mắt nhếch lên không thay đổi, mâu sắc tối đen, như là nước sâu đầm lạnh, khiến người nhìn không thấu.
Cứ luôn cảm thấy nó mang theo mấy phần nguy hiểm không thể báo trước.
Sau đó cậu cảm nhận được cổ mình có hơi ngưa ngứa --
Giọt mồ hôi kia trôi theo gương mặt thành dòng, chậm rãi lăn xuống cần cổ trắng nõn.
Giản Tế cong ngón trỏ thon dài, khớp xương nhô lên chạm vào giọt mồ hôi đó.
Cả người Tang Gia Ý sững sờ, vô thức muốn lui về sau một bước.
Dường như đã hơi nhận ra động tác của cậu, Giản Tế nhướng mắt đối diện với con ngươi của cậu.
Lập tức Tang Gia Ý như bị khóa ngay tại chỗ.
Ánh mắt người đàn ông mới thong thả chuyển tới bên gáy.
Khớp xương trượt lên trên vừa chậm vừa nhẹ, mãi cho đến khi hoàn toàn lau đi quỹ đạo của giọt mồ hôi ấy.
Đợi sau khi tay người rời khỏi, yết hầu Tang Gia Ý cuộn một cái, vô thức đưa tay che phần da dẻ mà Giản Tế vừa chạm vào ban nãy, giống như lửa đang cháy.
Giữa một mảnh yên lặng, Giản Tế cuối cùng cũng mở miệng, không trả lời câu hỏi của Tang Gia Ý, mà chỉ trầm giọng hỏi:
"Người đàn ông đi cùng em là?"
Tang Gia Ý nhỏ giọng nói: "Là đàn anh ạ.
"
"À! ! " Tốc độ nói của Giản Tế có hơi chậm, "Là người đàn anh rất tốt đó à.
"
Tang Gia Ý há há miệng, muốn nói chút gì đó, lại bị một câu của Giản Tế chặn lại.
"Tại sao không gọi cả tên của cậu ta?"
"! ! " Ra-đa nguy hiểm điên cuồng báo động về phía Tang Gia Ý.
Lý trí nói cho cậu biết, thời điểm này không nên ương ngạnh.
Cậu ngoan như con chim cút: "Đàn anh Tống Trạch ạ.
"
Sau đó cậu như nghe thấy tiếng cười nhạo của Giản Tế.
Còn chưa kịp tìm tòi nghiên cứu gì cả, Giản Tế đã đi đến bên ghế phụ mở cửa ra cho cậu: "Lên xe đi.
"
Tang Gia Ý nghe lời lên xe, thắt dây an toàn, ngồi ngay ngắn, như học sinh tiểu học.
Giản Tế nhìn cậu một cái, mới khởi động xe.
Bởi vì cảm giác khẩn trương mà Giản Tế mang tới, đến nỗi cuốn trôi cả chút lo lắng sắp phải tới nhà họ Tề.
Trong lơ đễnh, không biết từ khi nào xe đã chạy tới biệt thự nhà họ Tề giữa lưng chừng núi.
Hai người Tang Gia Ý và Giản Tế cùng xuống xe, Giản Tế theo bản năng muốn đi tới dắt tay Tang Gia Ý, lại mò trúng khoảng không.
Anh nghiêng đầu nhìn, lại phát hiện người ta đã sớm cắm tay vào trong túi.
Thấy anh ngó qua, Tang Gia Ý nói rất vô tội: "Đi thôi, chúng ta đi vào.
"
Khí áp trên người Giản Tế thoáng cái càng thấp hơn, đi về phía trước.
Bắt đầu từ lúc Giản Tế chạm vào cổ cậu ban nãy, Tang Gia Ý đã cảnh giác lên.
Cậu nhìn bóng dáng cao lớn đĩnh bạt của người đàn ông, không khỏi nghi hoặc nghĩ, bây giờ anh lại đang làm cái gì thế?
Người nói phải bảo trì khoảng cách là anh, nhưng hình như người không chú ý đến cũng là anh.
Hai người nhấn chuông cửa lớn trong im lặng, chưa tới một lát bác gái của nhà họ Tề đã ra đây mở cửa.
Có vẻ là nghe thấy động tĩnh bên này, Tề Tu Văn đứng dậy, tiếp đón bọn họ vào.
"Tiểu Ý.
"
Sau đó trông thấy Giản Tế ở bên cạnh Tang Gia Ý, Tề Tu Văn vô thức cảnh giác hẳn lên.
Nếu là trước đây hắn cũng không đến nỗi như vậy, bây giờ rõ ràng trên mặt người đàn ông hoàn toàn bình thường, nhưng Tề Tu Văn lại nhạy cảm nhận ra được sự khó chịu của đối phương.
Giống như mạch nước ngầm dưới mặt hồ yên ả, chờ đợi phát động.
Rất nguy hiểm.
Giản Tế mở lời trước, anh hướng về phía người nọ kéo khóe miệng, thanh âm vừa trầm vừa chậm: "Tề tiên sinh, chào buổi tối.
"
Tề Tu Văn khẽ di chuyển nửa thân mình, để hai người đi vào.
Nghe thấy tiếng vọng của người bước vào, Tề Lỗi và Văn Hân đang ngồi trên sô pha đứng lên, hai bọn họ hiếm khi trầm mặc, rõ ràng là Tề Tu Văn đã nói qua cái gì trước đó.
Tang Gia Ý liếc nhìn một cái, không phát hiện sự tồn tại của Tề Tu Du, xem ra tối hôm nay cậu ta sẽ không ăn cùng.
Theo lý mà nói, đây hẳn được coi là rất có thành ý, không thả Tề Tu Du ra trước mặt Tang Gia Ý để làm cậu chán ghét.
Nhưng Tang Gia Ý lại vô thức nhìn về phía Giản Tế, quả nhiên trông thấy khóe miệng anh ép xuống hơi vi diệu, là vẻ không vui lắm nha.
Nếu hôm nay đã muốn tới đây, vậy đương nhiên là phải đầy đủ tất cả mọi người.
Tới cũng tới rồi, vậy phải cố gắng chỉnh đốn người một trận, kết quả còn có kẻ may mắn tránh được một kiếp.
Không biết tại sao, nghĩ tới đây, Tang Gia Ý không nhịn được cong khóe môi, cảm thấy Giản Tế hơi ấu trĩ.
Giản Tế trông thấy vẻ mặt của cậu, không nhịn được nhướng lông mày, đáy lòng thả lỏng hơn không ít.
-
Trong một hoàn cảnh như thế này, tất cả mọi người đều có chút thất thố, không biết nên làm cái gì.
Một là hôm nay ở đây còn có Giản Tế, mặc dù dựa trên khách quan mà nói, bọn họ biết Giản Tế và Tang Gia Ý đã kết hôn rồi.
Về phần không nói với người trong nhà, còn cần thiết tra hỏi sao?
Nhưng bọn họ lại không có cách nào chấp nhận sự thật này ngay lập tức, thản nhiên cho rằng Giản Tế là người một nhà.
Lại nói, bữa trước, sau khi Tề Tu Văn quay về từ bữa tiệc của ông Nhậm, đã nói chuyện với Tề Lỗi và Văn Hân.
Hắn thuật lại không xót một chữ về vấn đề Giản Tế đã hỏi qua cho Tề Lỗi cùng Văn Hân.
Hắn bất chấp, làm ra chuyện giống như Giản Tế đã làm với hắn với cha mẹ --
Tự mình mổ xẻ