Lần đầu tiên Tang Gia Ý trông thấy Tề Tu Du xuất hiện trước mặt cậu, nhưng lại cảm thấy vui vẻ như vậy.
Cậu nhịn không được mà nghĩ, quả nhiên trước đây nói cậu và Giản Tế là đôi chồng chồng tồi là rất có đạo lý.
Tề Tu Văn vừa mới chuẩn bị kêu người đưa Tề Tu Du đi, Giản Tế đã cười ra tiếng: "Không sao, để cậu ta qua đây ăn cơm cùng đi.
"
Tất cả đặt ánh mắt lên người Tang Gia Ý, dường như là đã quyết định tối nay đều nghe theo cậu.
Tang Gia Ý hắng cổ họng: "Không sao, ăn chung đi.
"
Tề Tu Du thở phào một hơi trong lòng, cậu ta biết tối nay người nhà họ Tề muốn xin lỗi Tang Gia Ý, đúng là cậu ta cố ý xuất hiện.
Cậu ta biết Tang Gia Ý ghét cậu ta, chỉ cần nhìn thấy cậu ta, Tang Gia Ý sẽ luôn nhớ đến quá khứ, sẽ không dễ dàng tha thứ cho người nhà họ Tề.
Ngày đó, cậu ta đã nghe thấy hết cuộc trò chuyện của Tề Tu Văn, Thạch Lỗi và Văn Hân.
Cậu ta biết người nhà họ Tề đã lựa chọn Tang Gia Ý giữa hai người bọn họ, nghĩ tới đây, cậu ta cúi đầu, trong mắt hiện lên một tia oán độc.
Người giúp việc kéo ghế trống bên cạnh ra cho Tề Tu Văn, chuẩn bị để Tề Tu Văn ngồi vào.
Nhưng còn chưa đợi người kịp ngồi xuống, Giản Tế đã khẽ dựa vào lưng ghế với điệu bộ thảnh thơi, tay hơi nắm thành quyền, khớp xương gõ xuống bàn hai cái.
"Sai rồi.
" Trong mắt anh nén cười, quai hàm hất hất về phía cuối bàn cách xa nhất: "Ngồi đó.
"
Là ác ý và nhắm vào rõ rành rành.
Cả khuôn mặt Tề Tu Du đều sưng đỏ lên.
Thấy người không động đậy, Giản Tế cười thành tiếng: "Sao, có vấn đề gì à? Một nhà người ta cùng nhau ăn cơm, có thể để kẻ trộm ngồi trên bàn đã là không tệ rồi, còn muốn BMWs gì nữa à[1]?"
[1] Ở đây chắc tác giả nói về các vụ trộm bánh xe ô tô, và anh Tế muốn hỏi thằng Du là trộm ABC (trộm thân phận) chưa đủ giờ còn đòi cả BMW (ngồi chung mâm) nữa hả.
Tang Gia Ý cúi đầu nhịn cười, dường như Giản Tế ở bên cạnh phát giác được, vươn tay sờ sờ cái gáy lộ ra ngoài của cậu.
Sắc mặt Tề Lỗi cũng trầm xuống, bọn họ có sai, nếu là Tang Gia Ý, bất luận chỉ trích bọn họ như thế nào, bọn họ cũng nên chịu đựng.
Tề gia tuy không sánh được với Giản gia, nhưng cũng đâu thể bị tùy ý bắt nạt.
Dựa vào cái gì mà để một người họ Giản đến Tề gia bọn họ chỉ chỉ trỏ trỏ.
"Giản tổng, chuyện nhà chúng tôi, ngài không khỏi xen vào quá nhiều rồi.
"
Giản Tế hơi ngạc nhiên: "Chuyện nhà? Tiểu Ý là con của mấy người, mà tôi lại là bạn đời hợp pháp của em ấy, tôi không được coi là đang quản chuyện nhà mình sao?"
Dứt lời, anh có vẻ hơi sa sút: "Ngài đây là không coi Tiểu Ý như người trong nhà hay là không đón nhận tôi vậy?"
"! ! "
Không thể phản bác.
Bất kể nói gì đi chăng nữa cũng giống như đang chĩa mũi nhọn vào Tiểu Ý, dẫu sao người sáng suốt cũng có thể nhìn ra Giản Tế đang trút giận cho Tang Gia Ý.
Cuối cùng, Giản Tế mỉm cười rồi nhìn Tề Tu Du: "Ngồi đi, đùa vui chút thôi.
"
Tề Tu Du cười gượng, cho dù bây giờ ngồi xuống, cậu ta cũng không cảm thấy vui gì hết.
Cuối cùng cậu ta cũng hiểu được, vì sao lúc bản thân xuất hiện ở phòng ăn, phản ứng đầu tiên của Tang Gia Ý lại là mỉm cười.
Tề Tu Du sợ hãi nhìn người đàn ông bên cạnh cậu một cái, bọn họ hôm nay chính là cố ý.
Giản Tế gắp một vài món cậu thích ăn cho Tang Gia Ý ở kế bên, sau đó mở miệng nói:
"Chủ tịch Tề, về đứa con giả này của ngài, dự định sắp xếp như thế nào đây? Nếu không thì mỗi lần Tiểu Ý về nhà, phiền lòng lắm nhỉ.
"
Còn chưa đợi người mở lời, Giản Tế đã bổ sung tiếp:
"Biết con riêng nhà họ Giản đi đâu hết rồi không? Có đứa đi Trung Phi, có đứa đến Sierra Leona.
" Anh thờ ơ nói chuyện, cúi đầu nghiêm túc gỡ xương cá, sau khi gỡ thịt cá sạch sẽ, mới bỏ vào trong chén của Tang Gia Ý bên cạnh.
"Có đứa còn đến Burundi đấy.
"
Hình như cảm thấy thú vị, anh nhìn về phía Tề Tu Du, cười bảo: "Có phải là chưa từng nghe qua tên mấy nước này đúng không? Chưa từng nghe cũng hay, chỗ tốt đó.
"
"Cậu muốn tự chọn lấy một nơi không?"
Vẻ mặt của tất cả mọi người đều lúng túng, chỉ có mình Tang Gia Ý đang vui vui vẻ vẻ ăn cơm, càng ăn càng ngon.
Không có ai mở miệng, chỉ có giọng nói của Giản Tế vọng lại trong phòng ăn, nơi đây gần như trở thành sân chơi của anh.
"À -- đúng rồi, vị này còn chẳng tính là con riêng, suy cho cùng cũng đâu có quan hệ máu mủ, còn là con ruột của kẻ thù đấy.
"
Thấy Tề Lỗi và Tề Tu Văn đều im lặng, cái loại im lặng này khiến Tề Tu Du cảm thấy bất an, cậu ta thoáng cái đã hoảng loạn hẳn lên, sợ mình thật sự bị đưa tới mấy chỗ kiểu đấy.
Vì vậy, Tề Tu Du quay đầu nhìn về phía Văn Hân dễ mềm lòng với cậu ta nhất: "Mẹ ơi.
"
Văn Hân đối diện với con mắt xin xỏ của cậu ta, cảm thấy hơi khó chịu, bà ta há há miệng, vừa chuẩn bị nói gì đó.
Giản Tế như đã để ý, nhìn qua Văn Hân: "Cậu ta ở đây, sau này tôi cũng sẽ không để Tiểu Ý tới đây nữa.
"
"Dù sao cũng đâu biết được Tiểu Ý có bị người ta không cẩn thận đẩy xuống cầu thang hay không.
"
"Cũng chẳng biết được có bị ai đó dặn dò người giúp việc trong nhà, cùng cô lập Tiểu Ý hay không.
"
"Càng không biết được, có bị người ta bịa đặt, Tiểu Ý của chúng tôi là con riêng hay không.
" Nói tới đây, anh mỉm cười, "Ồ, suýt nữa thì quên, thân phận gà rừng đã bị người ta phát hiện, mọi người đã hết hiểu lầm rồi.
"
"Đúng rồi, hình như ngay cả con mèo nhỏ cũng không cho nuôi, phải không?"
Sắc mặt của Vân Hân tái mét, một câu cũng không thốt nên lời.
Tang Gia Ý khựng lại, không phải bởi vì Giản Tế đã biết rõ mồn một những trải nghiệm trong quá khứ của cậu.
Mà là --
Giản Tế nắm tay cậu dưới gầm bàn.
Tang Gia Ý vô thức giãy một cái, không vùng ra được, trái lại còn bị người nắm càng chặt thêm.
Cậu liền bất động.
Vẫn là Tề Tu Văn mở lời trước, giọng nói mang theo run rẩy, có thể tưởng tượng được đã ra quyết định khó khăn biết mấy: "Tề Tu Du! ! chúng tôi đưa đi, sẽ không để Tiểu Ý thấy nó nữa.
"
Mặc dù hắn đã quyết định chỉ chọn Tiểu Ý, nhưng vào lúc làm ra mấy chuyện này, vẫn chẳng dễ dàng như cũ.
Tề Tu Du không thể tin nổi nhìn hắn: "Anh --"
Ánh mắt Tề Tu Văn nhìn cậu ta không tránh không né, thanh âm khàn khàn: "Cậu tự chọn đất nước, tôi sẽ để lại cho cậu một khoản tiền, sau này! ! sau này đừng xuất hiện trước mặt tôi và Tiểu Ý.
"
Hắn không thể đại biểu cho Tề Lỗi và Văn Hân, chỉ có thể thay mặt chính mình.
Giản Tế nhướng lông mày, thật nhân từ.
Trong mắt Văn Hân chứa đầy lệ, vào khoảnh khắc quay đầu lại bị bà ta khẽ khàng gạt đi.
Không biết vì sao, trong tình cảnh này, Tang Gia Ý giống như một người ngoài cuộc.
Sự phẫn nộ của cậu đối với quá khứ của bản thân, hình như còn không lớn bằng Giản Tế.
Cậu nhìn Tề Lỗi im lặng, nhìn Văn Hân đang lôi kéo trái tim giữa dòng nước mắt, nhìn Tề Tu Văn khốn khổ nhưng lại không có lấy một phần do dự ra quyết định, lại nhìn vẻ mặt sụp đổ không tin nổi của Tề Tu Du.
Dường như Tang Gia Ý đã không còn tức giận cũng không còn tủi thân nữa, chỉ cảm thấy rất nhẹ nhõm, cảm xúc không bị bọn họ ảnh hưởng tới nửa phần.
Nghĩ ngợi, cậu lại cúi đầu, ngây ngẩn nhìn Giản Tế nắm chặt bàn tay đó của cậu.
Cậu chầm chậm chớp mắt.
Hình như có hơi vui.
Chủ đề này có vẻ đã trôi qua, Tề Tu Văn nhìn về phía Tang Gia Ý, kéo khóe miệng:
"Đúng rồi, Tiểu Ý, có món quà nhỏ muốn tặng cho em.
"
Nói rồi, hắn đứng dậy, xách ra một cái ba lô từ nơi nào đó ở phòng khách.
Tang Gia Ý sửng sốt, cậu vừa nhìn đã biết đó là ba lô mèo.
Tề Tu Văn ôm từ bên trong ra một con mèo Ragdoll nhỏ đưa qua chỗ Tang Gia Ý.
- - Dưới gầm bàn, tay Tang Gia Ý và Giản Tế tự nhiên buông lỏng.
Tề Tu Văn đặt con mèo nhỏ lên