Giản Tế ngồi lên ghế sau, tài xế khởi động xe, anh cảm thấy hơi mệt, nhắm mắt lại khe khẽ.
Chung quy vẫn đã uống nhiều đôi chút, lúc này đây thứ rượu mạnh đó bắt đầu phản lại từ từ.
Nghĩ tới gì đó, Giản Tế chầm chậm mở mắt, lấy di động ra, mở danh bạ, động tác lưu loát gọi qua một cú điện thoại.
Bên kia bắt máy rất nhanh, còn chưa lên tiếng, Giản Tế đã mở miệng trước, thanh âm trầm thấp:
"A lô, bác sĩ Lý à? Có thể qua đây một chút không?"
Giản Tế vừa dứt lời, giọng nói bên kia có chút vội vàng hỏi lại: "Anh trai ơi, anh không thoải mái ạ?"
- - Giọng của Tang Gia Ý, trong lúc nhất thời ngay cả xưng hô theo thói quen thường ngày cũng được gọi ra.
Giản Tế ngửa đầu dựa ra đằng sau, nhìn trần xe trên đầu, trong mắt là một mảnh sáng suốt, thanh âm lại càng nhẹ, giống như chẳng có sức lực gì cả.
"Là Hựu Hựu à, xin lỗi, tôi không cẩn thận gọi nhầm số.
"
Tang Gia Ý sững sờ, có chút vội vàng nhân đó hỏi theo: "Anh không thoải mái ạ?"
"Chỉ là uống rượu nên dạ dày hơi khó chịu, không phải chuyện gì lớn, làm phiền em rồi, không sao, em ở bên ngoài chơi vui nhé.
"
Giọng nói của Giản Tế ôn hòa, mang theo chút khàn khàn.
"Không sao cái gì chứ, tôi cách nhà không xa, bây giờ tôi về liền.
"
Giản Tế nhìn hai chữ "Hựu Hựu" trên cùng của giao diện tắt máy trong tay hồi lâu, sau đó mới chầm chậm khép mắt lại.
Lúc Tang Gia Ý ở bên kia nhận được điện thoại, cậu đang theo sau Trang Ninh và Tống Trạch, cách bọn họ một khoảng.
Tối nay vốn là Trang Ninh hẹn Tang Gia Ý ăn cơm chung, cậu thử hỏi dò, xem có thể gọi cả đàn anh Tống Trạch đi cùng hay không.
Thấy Trang Ninh chẳng có tí không vui nào, mới báo cho Tống Trạch biết.
Sau khi ba người gặp mặt ăn cơm, tiếp đấy lại cùng nhau dạo bộ tiêu thực, Tang Gia Ý cũng rất thức thời không quấy rầy quá nhiều.
Một mình ở đằng sau lững tha lững thững, thực ra có hơi nhàm chán.
Trong phút chốc nhận được điện thoại của Giản Tế, không biết vì sao, cậu có chút vui vẻ be bé.
Nhưng còn chưa kịp nói lời nào, đã nghe thấy thanh âm hơi khàn ở bên kia đang tìm bác sĩ Lý.
Trước đây Giản Tế cũng thường xuyên tìm bác sĩ Lý -- vì Tang Gia Ý.
Mặc dù đợt này cậu không sốt nặng giống như lần sau khi ra khỏi Voice, nhưng tóm lại vẫn có chút ốm vặt.
Tang Gia Ý cảm thấy không có gì cả, nhưng Giản Tế rất coi trọng, cậu chỉ hơi ho khan một hai tiếng, anh đã hận không thể gọi bác sĩ tới đây ngay lập tức.
Cho nên dẫn tới cậu và bác sĩ Lý cũng đã dần dần quen thuộc nhau.
Nhớ có lần Tang Gia Ý hơi sốt nhẹ, bác sĩ Lý qua khám cho cậu.
Lúc ấy Tang Gia Ý nửa dựa vào đầu giường, có chút ngượng ngùng cười cười với ông: "Làm phiền bác Lý rồi ạ, thường xuyên chạy qua chạy lại khám mấy bệnh vặt cho cháu.
"
Bác sĩ Lý nhìn nhìn nhiệt kế, cười rất đỗi ấm áp: "Không sao, bệnh vặt của người ta với cháu mà nói cũng rất nghiêm trọng.
" Sau đó ông sáp lại gần cậu, nhỏ giọng bảo, "Với lại tiên sinh trả lương bác cao lắm, không làm chút chuyện thì cũng ngại.
"
Tang Gia Ý cười "hì hì" một tiếng, sau đó hỏi: "Bác ít khi khám cho anh lắm ạ?"
Bác sĩ Lý gật gật đầu: "Cơ thể tiên sinh rất khỏe, bình thường lại chú ý rèn luyện, căn bản là rất hiếm khi cần dùng đến chỗ của bác, tiền ấy lấy cũng không an tâm.
"
Tang Gia Ý bèn nói: "Vậy cháu tranh thủ tìm bác nhiều hơn, để bác cầm tiền cho an tâm.
"
Bác sĩ Lý bèn "phi phi phi" mấy tiếng: "Nói gì mà xui xẻo, cháu hãy cứ để bác không an tâm đi.
"
Tang Gia Ý cười rất lâu.
-
Thế nên lúc Tang Gia Ý và Giản Tế gọi điện thoại, cậu nhịn không được mà nghĩ, cơ thể đối phương tốt như vậy, cho dù bình thường có chỗ nào không thoải mái, cũng chỉ trực tiếp dùng hộp y tế chuẩn bị sẵn trong nhà.
Này thì cơ thể có bao nhiêu khó chịu chứ, còn phải tìm cả bác sĩ Lý?
Nghĩ tới đây, trái tim của Tang Gia Ý nhịn không được thắt chặt lại.
Đối phương còn bảo cậu ở bên ngoài chơi vui vẻ, cậu có thể chơi nổi sao?!
Vì vậy Tang Gia Ý đi lên trước đánh tiếng với Trang Ninh và Tống Trạch, sau đó vội vội vàng vàng bắt một chiếc taxi ở ven đường, chạy gấp về nhà.
Lúc xe lái tới cổng, Giản Tế nhìn ánh đèn sáng lên trong phòng, nghĩ ngợi, xem ra người ấy đã về đến nhà rồi.
Tài xế Triệu Nhiên ngồi trên ghế lái, thấy Giản Tế vẫn cứ ngồi ở ghế sau, không có ý định đi xuống, anh ta có hơi tò mò thông qua gương chiếu hậu trong xe nhìn anh, kết quả là vừa hay đụng phải ánh mắt người.
Con ngươi của đối phương thâm trầm, hình như là đang suy tư về chuyện gì đó.
Anh ta hơi chột dạ thu ánh mắt về, sau đó liền nghe thấy người đằng sau gọi tên mình một tiếng sâu xa: "Triệu Nhiên.
"
"Vâng?"
"Bây giờ cậu xuống xe, vào nói với Tiểu Ý, tôi uống say rồi, cậu không đỡ được, bảo em ấy ra đây phụ cậu.
"
"! ! " Triệu Nhiên im lặng.
Làm tài xế của Giản Tế lâu như vậy, đương nhiên anh ta cũng quen biết Tang Gia Ý.
Bởi vì thường xuyên ở bên cạnh Giản Tế, anh ta cũng biết nguồn gốc khiến tâm trạng gần đây của ông chủ lớn không tốt, rất có khả năng là đến từ chính bà chủ.
Thế nên nhất thời, anh ta cảm thấy ông chủ có hơi mặt dày.
Im lặng là còn có một nguyên nhân quan trọng, Triệu Nhiên ngó ngó bắp thịt trên cơ thể mình -- anh ta không những là tài xế, mà còn là vệ sĩ nữa đó.
Dùng thân phận quán quân vật tự do thế giới đầy tự tin đến bên cạnh Giản Tế, đảm nhiệm chức vị vệ sĩ này.
Triệu Nhiên nhớ lại, thân hình nhỏ bé gầy yếu mong manh đó của bà chủ, cơ thể còn không tốt, gió thổi cái là đổ.
"Sao?" Thấy người nọ bất động, Giản Tế thấp giọng hỏi.
"Ông chủ, nếu tôi đi nói với phu nhân tôi không đỡ nổi ngài, có khi nào cậu ấy cho rằng cơ bắp trên người tôi là nuôi ra từ protein, sau đó kêu anh đổi vệ sĩ không?"
Giản Tế lạnh lẽo nói: "Giờ cậu không đi, tôi đổi vệ sĩ ngay lập tức.
"
Triệu Nhiên tức khắc lăn xuống, ấn vang chuông cửa.
Sau khi Tang Gia Ý nhìn thấy người ở bên trong màn hình hiển thị, cậu vội vàng chạy "bịch bịch bịch" ra mở cửa.
Vừa trông thấy Tang Gia Ý, Triệu Nhiên kính cẩn chào hỏi: "Chào buổi tối phu nhân.
"
"! ! " Mỗi lần nghe thấy xưng hô của đối phương, Tang Gia Ý đều sẽ sững một hồi mới lấy lại tinh thần, cậu từng nói rất nhiều lần bảo đối phương gọi tên của mình.
Nhưng đối phương không chịu nghe, cố chấp gọi cậu như vậy.
Bỏ đi, không sao cả, bây giờ có chuyện quan trọng hơn.
"Anh Giản Tế đâu ạ?"
Triệu Nhiên nhìn người rồi chớp mắt, bụm cánh tay của mình nói: "Giản tổng uống say rồi, đang ở trong xe, bữa trước tôi không cẩn thận làm tay bị thương, đỡ người có hơi không nổi, làm phiền phu nhân giúp một tay.
"
Anh ta tìm một lý do hợp lý cho bản thân.
Tang Gia Ý không nghĩ nhiều, đi về phía chiếc xe ẩn mình trong màn đêm sau lưng anh ta.
Ai ngờ, cậu vừa mở cửa sau ra, chưa kịp chuẩn bị tâm lý gì, đã bị một bàn tay kéo mạnh vào, kèm theo đó là tiếng đóng cửa sau phát ra một cái "rầm".
Bước chân của Triệu Nhiên bỗng khựng lại, sau đó anh ta nhanh chóng xoay người nhìn trời.
Tang Gia Ý rơi vào một cái ôm ấm