Sau khi đỡ người vào phòng khách, Triệu Nhiên đánh tiếng chào hỏi xong, bèn rời đi trước, triệt để lưu lại không gian cho đôi chồng chồng.
Trong bầu không khí một mảnh yên tĩnh, Giản Tế dựa lên sô pha, cúi đầu thu mắt không biết đang nghĩ cái gì.
Đầu óc Tang Gia Ý cũng có hơi trống rỗng, không quá tỉnh táo.
Chẳng biết là ai mới say.
Nhưng cũng chỉ trong chốc lát, Tang Gia Ý giật mình nhớ lại, à đúng rồi, dạ dày của Giản Tế không thoải mái.
Vậy nên cậu lại vội vàng xoay người đi tìm hộp y tế.
Nghe thấy động tĩnh, Giản Tế ngẩng đầu, đường nhìn thẳng tắp rơi lên bóng dáng của cậu.
Cậu xách hộp y tế từ trong ngăn tủ ra, sau đó cúi đầu đào đào bới bới bên trong, sợi tóc đen hơi dài rũ xuống, vẻ mặt hết sức nghiêm túc.
Đối phương mặc áo lông mềm mại rộng rãi thoải mái, cổ áo hơi lỏng, lộ ra cần cổ trắng nõn thon dài, bên dưới là xương quai xanh bằng phẳng rõ rệt.
Ánh đèn vàng ấm trên đỉnh đầu tráng một lớp bóng như men gốm mịn lên làn da trơn nhẵn của cậu, phần lõm xuống của xương quai xanh hình thành nên một bóng mờ, cũng chứa đựng một mảnh phong tình kiều diễm.
Đúng rồi, đã chẳng còn là trẻ con nữa.
Giản Tế vừa dựa ra sau, mu bàn tay vắt lên trước mắt mình, trong lúc chẳng hề hay biết đối phương đã có đủ năng lực dụ dỗ anh rồi.
Lúc Đường Trạch Vũ hỏi anh tình huống cụ thể, thật ra có vài chuyện Giản Tế vẫn chưa nói, bởi vì khó mà mở lời, không tiện bô bô cái miệng.
Từ vì ái sinh dục này không phải chỉ nói suông mà thôi.
Sau khi ý thức được tình cảm của bản thân, anh bỗng để tâm đến một vài thứ mà trước đây chưa từng chú ý.
Hoặc là nói không phải trước đây chưa từng chú ý, mà là bị anh tận lực ép xuống.
Giản Tế nhớ tới hồi trước bọn họ ở chung một phòng ở thành phố Tô, bộ dạng mịt mù hơi nước từ trong phòng tắm bước ra của đối phương.
Ngay cả dấu vết bọt nước lăn trên làn da dường như cũng in lại trong lòng anh, sao cũng khó mà dằn lòng được.
Lại nhớ tới lúc ôm người ấy ngủ, mùi hương dễ ngửi trên cơ thể chỉ thuộc về riêng đối phương dày đặc trong không khí, vấn vít nơi đầu mũi anh.
Cho dù người ấy không ở bên cạnh, chỉ cần lúc nghĩ tới, đã cảm thấy hơi thở của đối phương như đang hiện hữu, giống như sợi tơ mịn mịn màng màng quấn lấy anh.
Dáng vẻ áo quần lộn xộn nằm trên giường cùng ánh mắt trong trẻo nhìn anh của đối phương.
Dáng vẻ khi thỉnh thoảng trở mình, vạt áo vén lên, lộ ra một đoạn eo trắng nõn gầy nhỏ.
Mỗi một cảnh tượng đều giống như bức họa kiều diễm.
Thích một người, cho dù đối phương chỉ nhìn mình đầy ngây thơ thuần túy, cũng giống như dụ dỗ.
Nhưng Giản Tế biết, thực ra là do lòng anh đang rục rà rục rịch không an phận, hy vọng đối phương dụ dỗ thật.
Tìm một lý do đường hoàng cho hành vi xấu xa của bản thân.
"Không thì uống thuốc trước nhé?"
Tang Gia Ý tìm được thuốc rồi nhìn dáng vẻ như muốn đi ngủ của người nọ, nhỏ giọng nói.
Giản Tế bỏ tay xuống, ánh mắt nhìn cậu chằm chằm.
Nếu nói trước đó là giả say, thì lúc này rượu mạnh đã phản trở lại không biết tự lúc nào, có vẻ anh thật sự hơi say rồi.
Chuyện trước đó, thực ra chẳng tính là gì cả.
D/ục vọng cũng đâu phải là chuyện khó mở lời, dưới tình huống không trái với đạo đức và pháp luật, đây còn là một loại thổ lộ và biểu đạt tình cảm giữa hai người yêu nhau.
Chẳng qua! ! bọn họ vẫn chưa đạt tới bước yêu nhau, là ham m/uốn đơn phương của anh.
Anh nhớ trước đấy không lâu đã mơ một giấc mơ.
Vẫn ở Thính Tương Hiên như cũ, chỉ là lần này, xung quanh không có ai khác, trong không gian khép kín, chỉ có anh và Tang Gia Ý.
Đối phương ở cạnh bàn bi-a giống như ngày đó, xương cánh bướm gồ lên trở thành lời mời gọi nhiệt tình.
Anh cũng hướng dẫn cậu đánh bi-a như cũ, kéo thắt lưng người ấy lên trên một chút, mang theo ý cười nói: "Dùng thêm chút lực.
"
Anh đang! !
Mồ hôi trong mộng bỗng biến thành hiện thực, Giản Tế bừng tỉnh thoát khỏi giấc mơ.
Hòa hoãn một hồi, sau đó vào đầu mùa xuân còn mang theo ý lạnh này, vẻ mặt anh bất định vọt thẳng vào trong nhà tắm xối nước lạnh.
Rất nhiều người bên cạnh Giản Tế đều nói anh không phải người, anh cũng đã nghe quá nhiều lần.
Nhưng anh chưa bao giờ cảm thấy như vậy, anh chỉ thấy bản thân không phải là một người tốt.
Thế nhưng vào rạng sáng lúc suy tư hỗn loạn bất định này, anh nhớ tới dáng vẻ bị bắt nạt đến mức nước mắt rơi không ngừng nổi của người trong mộng.
Anh nghĩ, có lẽ anh thật sự không phải người.
-
Giản Tế chậm rãi ngồi thẳng người dậy, nhìn lòng bàn tay hướng lên của Tang Gia Ý, viên thuốc màu trắng nằm trong lòng bàn tay trắng nõn, tay khác bưng một cái ly, đang đứng bên cạnh sô pha đợi anh.
Chú ý thấy Giản Tế chưa ngủ, Tang Gia Ý đưa tay ra trước, muốn cho anh nhận lấy.
Nhưng ngay sau đó, cả người Tang Gia Ý liền cứng lại.
Giản Tế! ! anh trực tiếp cúi đầu xuống, đôi môi mềm mại ấm áp chạm lên lòng bàn tay cậu, lại lướt qua rất nhẹ, đã nhấp viên thuốc màu trắng trên đó vào bên trong.
Giống như là nhẹ nhàng hôn lấy lòng bàn tay cậu.
Cảm giác ngứa ngáy tê dại trực tiếp bắt đầu từ lòng bàn tay ấy, dần dần lan lên trên, thẳng đến trái tim.
Cơn nóng trên người cũng theo cảm giác đó mà chậm rãi bốc lên.
Mãi đến khi người đàn ông cất giọng nói khàn khàn: "Nước.
"
Tang Gia Ý mới cúi đầu để ý, môi người đàn ông đã đặt bên ly nước, nhướng mí mắt nhìn cậu từ dưới lên trên.
Có một khoảng, thậm chí Tang Gia Ý còn nghi ngờ đối phương tỉnh rượu rồi, bởi vì trật tự lo-gic của đối phương đều rất rõ ràng.
Nhưng khi cậu cúi đầu nhìn qua, liền trông thấy con ngươi của đối phương không có sự tỉnh táo đã từng.
Trước đây bên cạnh Tang Gia Ý chưa từng xuất hiện người say rượu gì cả, phản ứng say rượu của những người khác nhau chắc hẳn cũng không giống nhau, cậu nghĩ vậy.
Vì vậy tay Tang Gia Ý vô thức động đậy, đút nước cho người ấy uống, sợ anh sặc, cho nên động tác rất nhẹ rất chậm.
Nhìn Giản Tế rũ mắt, Tang Gia Ý bỗng dưng cảm thấy có chút mới lạ.
Ngày xưa toàn là Giản Tế chăm sóc cậu, Giản Tế coi cậu như đứa trẻ, đây vẫn là lần đầu tiên cậu chăm sóc lại đối phương.
Nghĩ tới đây, lòng cậu bỗng hơi ngưa ngứa, cậu đang chăm sóc Giản Tế nè, đang chăm sóc Giản Tế say rượu.
Cơ hội tốt!
Tang Gia Ý hắng cổ họng hai cái, nhìn Giản Tế, hồi tưởng lại bộ dạng lừa bịp cậu trước kia của Giản Tế, mở miệng nhẹ giọng gọi thẳng tên anh.
"Giản Tế.
"
"?" Giản Tế giương mắt nhìn cậu.
"Tôi đang đút anh uống nước nè.
"
"Nên?" Phản ứng của Giản Tế hơi chậm.
"Tôi đang chăm sóc anh đó.
"
"Ừm.
"
"Tôi có tốt với anh không?"
Nghe tới đây, Giản Tế cảm thấy có hơi không đúng, nhưng vẫn khàn giọng: "Tốt.
"
"Vậy anh có nên gọi tôi một tiếng anh trai ơi không?" Tang Gia Ý to gan lớn mật.
"! ! "
Giản Tế dứt khoát dừng ánh mắt trên người Tang Gia Ý.
Anh có hơi say thật, nhưng đầu óc đâu bị hư.
Bầu không khí yên lặng thật lâu.
Tang Gia Ý nom ánh mắt người nọ sâu kín nhìn chằm chằm mình, ngượng ngùng thu tay lại.
Lừa người thất bại rồi.
Không phục, dựa vào cái gì mà Giản Tế mới lừa cậu một cái đã thành công!
Vừa chuẩn bị xoay người rời khỏi, cổ tay đã bị người nọ nắm lấy.
"Em đi đâu?"
Tang Gia Ý cảm thấy Giản Tế uống say rồi mà vẫn quá dính người, đành nhỏ giọng nói: "Đi rửa ly ạ.
"
Giản Tế không hề buông lỏng tay, chỉ ngẩng đầu nói: "Hựu Hựu, gọi tên anh.
"
Trước giờ anh vẫn luôn thích dựa vào xưng hô để thăm dò cảm xúc của đối phương.
Tang Gia Ý ngây ngẩn bỏ tay xuống, cúi đầu gọi anh: "Anh Giản Tế.
"
Giản Tế lắc đầu: "Không phải cái này.
"
Tang Gia Ý mím môi, lùi ra sau một bước: "Anh trai Giản Tế.
"
"Không phải.
"
"Giản Tế.
"
Vẻ mặt Giản Tế dịu lại: "Còn gì nữa?"
Giống như đang dò hỏi, nhưng lại giống như đang ép sát từng bước, không để cho đối phương một chút khe hở nào.
Trắng trợn lại mạnh mẽ đòi nhận được đáp án theo ý muốn của bản thân.
Sau một thoáng im lặng, giọng nói vừa thấp vừa nhỏ vang lên: "Anh trai ơi.
"
Mặt mày Giản Tế giãn ra: "Chính là nó.
"
Anh không muốn trở