Sau khi ở lại bệnh viện vài ngày, ông cụ đã được xuất viện.
Sau khi quay về nhà, Giản Tế cẩn thận suy nghĩ một chút, đi tìm ông cụ Tang: "Ông nội, con nghĩ ông có muốn đến thủ đô với bọn con không?"
Ông cụ chỉ im lặng.
Nếu là ngày xưa, khả năng lớn ông sẽ trực tiếp từ chối.
Nhưng bây giờ chân ông hãy còn đang gãy xương, trên người có thương tích, nếu như đòi ở nhà một mình, hai người trẻ tuổi chắc chắn không yên tâm.
Bọn họ ở thủ đô cũng còn phải bận rộn công việc, ông không thể bởi vì bản thân mà làm người ta chậm trễ.
Giản Tế mềm mỏng nói: "Ông qua đó coi như đi chơi một chút, đợi vết thương tốt hơn, muốn ở đâu thì ông tự quyết định ạ.
"
"Thế cũng được.
" Ông cụ đáp một tiếng.
Tang Gia Ý ở bên cạnh thở phào nhẹ nhõm.
Giản Tế lo liệu mọi sự chu toàn, lúc quay về nhà, dì Ngô đã tiến lên đón.
Tang Gia Ý ngoan ngoãn gọi dì một tiếng, thường ngày Giản Tế phải lên công ty, chính dì Ngô tới đây nấu bữa trưa cho cậu ăn.
"Ban ngày con không ở nhà, dì Ngô có thể chăm sóc mọi người một chút, cho nên khoảng thời gian này dì sẽ ở bên đây.
"
Ông cụ than thở: "Có gì mà chăm sóc chứ.
"
Một bên ngửa đầu nhìn ngắm hoàn cảnh xung quanh.
Từ lần đầu tiên trông thấy Giản Tế, ông đã biết xuất thân của đối phương không tầm thường, chỉ là lúc anh dùng máy bay tư nhân đưa bọn họ tới thủ đô, ông cụ vẫn lấy làm kinh hãi.
Ông nhìn tòa biệt thự này, tuy rằng thoạt trông hào quý, nhưng phối màu ấm áp sáng sủa, bên trong bình hoa chính giữa bàn trà cắm hoa, bốn phía bày giỏ đồ ăn vặt.
Thảm trải sàn xung quanh bàn trà rất dày, trên sô pha phủ tấm thảm nhỏ lông xù, nửa bên rũ xuống mặt đất.
Ông cụ Tang mỉm cười, kiểu dáng trẻ con như vậy cũng chỉ có Hựu Hựu dùng.
Nghĩ thế, ông thở dài một hơi nhẹ nhõm.
Chung quy ông chưa từng tận mắt chứng kiến hoàn cảnh sinh sống của Hựu Hựu, giây phút này mới thật sự yên tâm.
Hơi thở sinh hoạt của cả căn nhà đều đủ đầy, là dáng vẻ rất thoải mái hài lòng.
Cậu sống rất tốt.
"Ông nội, ông ngồi xe lăn không tiện lên lầu, nên phòng của ông được sắp xếp ở tầng một.
"
Ông cụ đối với những thứ này không mấy để ý, tùy tiện chọn đại một chỗ ở đây, cũng tốt hơn so với gian phòng cũ của ông.
Ông cụ phẩy phẩy tay: "Tiện hay không cái gì.
"
Thẳng đến buổi trưa, Tang Gia Ý và Giản Tế ngồi vào bàn cơm, liền phát hiện ánh mắt ông cụ không đúng.
"Ông ơi, sao vậy ạ?"
Ông cụ nghiêm túc nhìn bọn họ: "Bọn con! ! chia phòng ngủ à?"
Giản Tế sửng sốt, Tang Gia Ý thì trực tiếp nghiêng đầu bị ngụm nước của mình sặc cho ho khù khụ.
Vừa nãy ông cụ ở dưới lầu tùy tiện đẩy xe lăn lắc lư, vừa ngẩng đầu đã phát hiện hai người trên lầu hai vào phòng khác nhau.
Giản Tế vừa mở miệng định nói gì đó, Tang Gia Ý bên cạnh đã vội vàng mở lời.
"Anh ấy ngủ ngáy!"
Giản Tế: "! ! "
Tang Gia Ý chột dạ liếc Giản Tế bên cạnh một cái, phút chốc lại thu tầm mắt về, nhỏ giọng giải thích: "Đây chẳng phải là có lúc con cũng muốn ở một mình yên tĩnh sao ạ.
"
Ông cụ Tang sửng sốt, chậm rãi mở miệng: "Ngáy cũng một loại bệnh, Tiểu Giản à, con tìm bác sĩ khám thử xem.
"
Giản Tế nghiến răng: "Vâng.
"
Nghĩ nghĩ anh định thanh minh gì đó, đã nghe thấy ông nội Tang nói với Tang Gia Ý: "Hựu Hựu này, không thể như vậy, giữa chồng chồng thường xuyên chia phòng ngủ sẽ ảnh hưởng đến tình cảm, con nên giải quyết vấn đề từ gốc rễ, đừng có trốn tránh, ngủ chung ha.
"
Vì vậy Giản Tế lại từ từ khép miệng vào.
Tang Gia Ý: "! ! Ò.
"
Ban đêm, Tang Gia Ý bèn ôm gối đầu, ngơ ngác đứng trong phòng Giản Tế.
Giản Tế nén cười vây cậu đi một vòng, Tang Gia Ý tự dưng cảm thấy anh có cái loại hàm ý "vẫn rơi vào trong tay của ta".
Tang Gia Ý hơi khẩn trương, tình huống ngủ cùng nhau trước đó, hoặc là ở thị trấn Tô, lúc đó không có cách nào, hơn nữa là ở trong địa bàn của cậu, có cảm giác an toàn hơn.
Cho dù trước đó đến làng du lịch, cũng ngủ ở phòng cậu.
Hoặc là cả hai lần cậu đều trong tình trạng bị bệnh, không nghĩ được nhiều như thế.
Nhưng bây giờ Tang Gia Ý tỉnh tỉnh táo táo đứng trong phòng Giản Tế, hơi thở nơi đầu mũi đều thuộc về Giản Tế, giống như bị anh bao trùm cả người.
Cậu cảm thấy bản thân giống như con cừu nhỏ tiến vào hang sói.
Tang Gia Ý mím mím môi: "Không thì em về phòng nhé, len lén thôi ạ.
"
Vừa nói xong, người đàn ông thân hình cao lớn đã nghiêng người tới trước, vươn tay rút cái gối trong lồng ngực cậu ra, ném lên trên giường.
Tang Gia Ý sửng sốt một chút, cảm thấy trong lòng mình trống không.
Giây sau cánh tay cậu đã bị người nọ nâng lên, được Giản Tế bắc lên bả vai anh.
"Hồi trước ở thị trấn Tô bất tiện, bây giờ có thể không kiềm chế nữa sao?"
Tang Gia Ý ngửa đầu, có chút ngại ngùng: "Nếu em nói không thể, có tác dụng không?"
Giản Tế đè thắt lưng cậu lại rồi kéo qua bên mình một chút: "Không có.
"
Nói xong, môi đã hạ ngay xuống.
Giản Tế từ đầu chí cuối vẫn nhớ yêu cầu của đối phương vào lần hôn môi đầu tiên của bọn họ, không được hung dữ, không được cắn đau cậu, hôn một hồi phải để cậu hít thở.
Cũng bởi vậy mà nụ hôn càng dây dưa.
Day day liếm liếm, hôn một lát, rồi khẽ rút ra hôn vào lông mi ướt nước của người ấy, dọc theo chóp mũi đến hai má lại từ từ chuyển xuống khóe môi.
Tới lui một vòng, sau khi cảm nhận được tiếng thở dốc tinh mịn của đối phương bằng phẳng lại, thì có thể hôn tiếp.
Thời gian lâu dần, hình như là sợ cậu ngửa đầu mỏi, Giản Tế duỗi tay dùng sức nhấc eo Tang Gia Ý một chút, ôm người lên.
Cảm thấy chân của đối phương vô thức quặp lấy eo mình, khóe môi Giản Tế khẽ cong lên.
Tang Gia Ý muộn màng nhận ra tư thế thân mật, cậu mở đôi mắt mang theo hơi nước, đối diện với anh nửa ngày, cũng mỉm cười.
Cánh tay cậu càng ôm chặt lấy cổ anh hơn, bởi vì bị người ấy ôm lên, cậu cao hơn Giản Tế một chút.
Hòa hoãn một lát, Tang Gia Ý từ từ rũ ánh mắt, đường nhìn rơi vào đôi môi giương lên của đối phương.
Nào có ai không thích thân mật với người yêu chứ, cậu cũng vậy thôi.
Cho dù bình thường ngoài miệng lại quậy nói lời từ chối, nhưng ngay lúc Giản Tế hôn xuống, cậu cũng thích lắm.
Cậu choáng váng nghĩ, cậu rất thích sự chủ động của Giản Tế.
Vậy nếu cậu chủ động, Giản Tế cũng sẽ rất vui chứ?
Nghĩ như vậy, cậu đã cúi ngay đầu xuống, khẽ liếm khóe môi của đối phương một chút.
Giản Tế sửng sốt, lập tức mỉm cười: "Hựu Hựu, sao anh cảm thấy em đang nếm thử đồ ăn vậy.
"
Mặt Tang Gia Ý càng đỏ tợn, cậu "hừ" một tiếng be bé, sau đó lại đụng vào rất nhẹ.
"Là một món ăn ngon, một cây kem ốc quế.
"
Vừa dứt lời, Giản Tế đã không thể làm được điều anh đáp ứng trước đó với Tang Gia Ý -- anh hôn rất dữ dội.
Giống như làm thế nào cũng không đủ.
Sau đó, Tang Gia Ý mơ mơ màng màng cảm nhận được sống lưng mình chạm phải giường.
Cậu không khỏi nhớ tới một câu mà Trì Vũ từng nói trước đó: "Đừng dung túng Giản Tế quá.
"
Tang Gia Ý nghĩ, nhưng làm sao cậu sinh ra ý nghĩ từ chối được cơ chứ.
Bỗng nhiên, Giản Tế rên lên một tiếng.
Tang Gia Ý mở to mắt nhìn, Miên Miên lại bắt đầu parkour, nhảy tới lui trên lưng Giản Tế, mỗi lần nhảy, chân sau đều đá một cước lên đầu Giản Tế.
"! ! "
Tang Gia Ý không nhịn nổi cười thành tiếng, đầu óc cậu hoàn toàn tỉnh táo, lăn một vòng trên giường, cách Giản Tế xa hơn chút xíu, dùng chăn quấn kín mình.
Giọng cậu ém trong chăn: "Em đi ngủ đây.
"
Giản Tế đau đầu vươn tay xoa xoa cái ót: "Con mèo này làm sao vậy?"
Trước đây Miên Miên toàn ngủ chung với Tang Gia Ý, hôm nay Tang Gia Ý qua đây, Miên Miên liền phe phẩy cái đuôi bự, lắc lư cùng cậu tới phòng Giản Tế.
Nghe thế, người từ trong chăn nhô ra một cái đầu lông xù nhỏ, thanh âm còn kèm theo chút ngại ngùng: "Miên Miên cảm thấy anh đang bắt nạt em.
"
Giản Tế nhướng nhướng lông mày: "Hựu Hựu, em cảm thấy anh đang bắt nạt em à?"
Cậu ồm ồm: "Có chút chút.
"
Giản Tế nhịn không được áp về trước, cắn nhẹ lên mặt cậu một cái: "Hôm nay anh không định làm gì cả.
"
Suy cho cùng ông nội còn ở nhà, lúc này anh lăn người qua lại coi sao được.
Tang Gia Ý thoáng nhìn anh, lại vùi cả con vào trong chăn, nhỏ giọng lầu bầu: "Tay anh thò luôn vào trong quần áo em rồi đấy.
"
Giản Tế: "! ! "
Anh cúi đầu cười thành tiếng, tiến vào trong chăn kéo người ra: "Xin lỗi xin lỗi, anh không nhịn được, thật sự không chọc em nữa.
"
Tang Gia Ý chầm chậm nháy mắt một chút, sau đó úp mở nói: "Đợi sau khi ông nội về thị trấn Tô.
"
Vừa nói xong, cả khuôn mặt cậu đã chui vào trong lòng Giản Tế.
Giản Tế nghe rõ mồn một, anh cười thành tiếng: "Hựu Hựu, đây mới là nửa câu, nửa còn lại đâu? Sau khi ông về thì làm gì?"
Người trong ngực vùi mặt mình càng sâu hơn, chỉ có cái cổ và vành tai đỏ bừng là có thể mang máng nhìn ra chút gì đó.
Giản Tế cười rồi nhào nhào mặt cậu, sau đó xoay người tắt đèn đầu giường.
"Mơ đẹp nhé.
"
-
Hai ngày sau.
Tang Gia Ý ngồi cạnh ông nội, dặn dò: "Ông ơi, hôm nay con phải cùng anh ra ngoài ăn cơm, ông ở nhà ngoan nha, có chuyện gì thì gọi cho con.
"
Ông nội Tang phẩy phẩy tay về phía cậu: "Đi đi đi, làm như ông là con ấy, khiến người ta bận tâm.
"
Tang Gia Ý bèn ôm cánh tay ông dụi dụi, kêu hai tiếng "Ông này" dính quẹo.
Khiến lòng người như nhũn ra.
"Được rồi, ra ngoài đi, chơi cho vui.
"
Vừa nói xong, Giản Tế đã từ trên lầu xuống tới, nhìn nhau mỉm cười với ông nội Tang.
Giản Tế vươn một tay về phía Tang Gia Ý: "Hựu Hựu, nên đi rồi.
"
Tang Gia Ý liền chạy hai bước nhỏ đến trước mặt, nhét tay của mình vào lòng bàn tay đối phương, hai người nắm tay nhau ra cửa.
Ông cụ cảm thán một tiếng: "Cứ cảm thấy Hựu Hựu còn nhỏ, chớp mắt cái đã kết hôn rồi.
"
Dì Ngô bên cạnh cười: "Tiên sinh rất tốt với