Bầu không khí lâm vào một mảnh yên tĩnh, Tang Gia Ý gục đầu, đỉnh đầu bốc khói, suýt chút nữa là trực tiếp chôn vào trong đất.
Đầu óc Giản Tế bởi vì uống rượu mà hơi váng vất cũng hoàn toàn tỉnh lại, sống mấy năm nay, anh hiếm khi cảm thấy sự tình khó giải quyết.
Giản Tế nghiêng đầu hắng hắng cổ họng: "Ừm......!ông nội, trễ vậy rồi ông còn chưa ngủ ạ?"
Ông cụ còn sóng to gió lớn gì chưa từng gặp qua?
Ai xấu hổ? Dù sao cũng chẳng phải là ông.
Vì vậy ông đúng lý hợp tình nói: "Ông ra đây uống nước thôi."
Thanh âm của Tang Gia Ý rất nhỏ: "Ông ơi sao ông không bật đèn?"
Nói tới đây, ông cụ tang thương bảo: "Lỗi của ông, ông keo kiệt, ông không nên vì hai chữ tiền điện kia."
Ông cụ tiết kiệm cả một đời người rồi, bình thường ở nhà nếu không cần thiết, thường sẽ không mở đèn.
Vừa nói xong, ông cụ Tang đã tự đẩy xe lăn chuẩn bị quay về phòng.
Giản Tế tiến lên, vừa định giúp đỡ, đã bị ông cụ ra hiệu ngăn lại.
"Không cần không cần, chỉ có mấy bước, hai đứa sau này......!ở trong phòng......"
Giản Tế: "......!Con biết rồi."
Nói rồi, ông cụ đẩy xe lăn lắc lư hướng về phía căn phòng, trong miệng còn than thở: "Sau này không tiết kiệm tiền điện nữa."
"......"
Người đi rồi, trong phòng vẫn yên lặng như cũ.
Giản Tế sáp lại gần Tang Gia Ý, muốn kéo tay cậu, nhưng bị người nọ né mất.
Vì vậy anh lại kéo một cái tay khác, Tang Gia Ý né tiếp.
Cuối cùng, dứt khoát giấu hai tay lại cùng nhau, mặt đỏ bừng bừng nhìn anh, một đôi con ngươi sáng đến kinh người.
Giản Tế trông thấy rõ ràng, trong đó toàn là hỏa khí.
Lần này Giản Tế không còn cảm thấy xấu hổ nữa, chỉ thấy buồn cười, anh tới gần Tang Gia Ý, chóp mũi nhẹ nhàng cọ cọ gò má nóng hổi của người ấy.
"Anh sai rồi, Hựu Hựu anh sai rồi."
Đầu Tang Gia Ý ngửa ra sau, tránh khỏi phạm vi kiềm hãm của anh: "Hôm nay em không ngủ cùng anh nữa!"
Nói xong, cậu liền chạy "bạch bạch bạch" lên lầu: "Anh tự kiểm điểm bản thân cho tốt đi!"
Nhìn bóng lưng chạy chậm của cậu, Giản Tế phá ra cười.
Mấy ngày sau đó, hình như là thật sự sợ bị ông nội tóm được chuyện gì quá đáng, Tang Gia Ý gần như chạy trốn Giản Tế.
Trong lúc hai người kiềm chế kiềm chế lại kiềm chế, đúng là ngay cả ôm ôm bình thường cũng khó mà có được.
Giản Tế: "......"
Nếu biết có một ngày như vậy, hôm đó ở phòng bếp anh tuyệt đối sẽ không nhịn không nổi mà hôn người ấy.
Thực ra Tang Gia Ý trốn anh cũng không hoàn toàn là vì chuyện này, mà do lúc bọn họ ở cùng nhau, đâu chỉ có Giản Tế hơi khó nhịn, cậu cũng có chút chút đó.
Thân mật quá mức, ai cũng không nhịn nổi, dễ xì lửa.
Giản Tế xuống lầu, đã trông thấy Tang Gia Ý cảnh giác nhìn anh, vô thức giấu tay đi.
Anh nhất thời cảm thấy buồn cười, gọi cậu một tiếng: "Hựu Hựu?"
"Sao ạ?" Hung dữ.
"Hai ngày nữa anh phải đến Voice thu《Nguyệt Thượng Mi Sáo》kỳ hai, đi chung với anh được không?"
Tang Gia Ý hơi do dự: "Nhưng kịch bản của em sửa xong hết rồi, em qua đó không có việc để làm."
"Sao lại không có, em qua đó giúp anh."
Tang Gia Ý vừa mới chuẩn bị nói gì đó để từ chối, Giản Tế đã ôn thanh nói cạnh cậu: "Đi cùng anh được không em? Giúp anh nhé."
"Hựu Hựu tốt nhất mà."
"Hựu Hựu nhất định không phải là người nhỏ nhen, anh biết em sẽ không vì chuyện của mấy ngày trước mà còn giận."
"Chẳng phải em rất thích cái nhà hàng tư nhân gần Voice sao? Anh dẫn em đi ăn nhé."
"......" Tang Gia Ý giơ hai cánh tay lên, "Đi đi đi, đi cùng anh!"
Thẳng đến hai ngày sau, Tang Gia Ý ngồi trên ghế phó lái, Giản Tế ở bên cạnh cài kỹ dây an toàn cho cậu.
"Cạch" một tiếng, chốt khóa của dây an toàn vang lên.
Giây tiếp theo, nụ hôn ấm áp đã rơi lên khuôn mặt cậu, Tang Gia Ý ngơ ngác thò tay bụm hai má mình, nhìn qua Giản Tế.
Người kia nhịn cười gặm một miếng trên môi cậu.
Tang Gia Ý muộn màng cảm nhận được bụng dạ khó lường của đối phương: "Anh lừa em ra ngoài!"
Nói rồi, cậu xoay người chuẩn bị mở cửa ra, kết quả lại bị dây an toàn kéo về.
Giản Tế đang cười không ngừng nổi: "Lúc ở thị trấn Tô phải kiềm chế, giờ ở nhà cũng phải kiềm chế, thế chỉ có thể dụ em ra ngoài thôi."
Tang Gia Ý không phục, cuối cùng bị hôn cho phục, ngoan ngoãn ngồi trên ghế phó lái cùng anh ra ngoài.
Vừa vào Voice, Tang Gia Ý đã đi tìm Vu Tranh chơi, Vu Tranh đưa cho cậu một món ăn vặt nhẹ.
"Vậy nên hai người cứ thế mà ở bên nhau à?"
Tang Gia Ý gật gật đầu.
"Rất tốt, vừa hay hai người cũng đã kết hôn, một bước đúng chỗ luôn."
Nghe cậu ta nói đến cái này, tay Tang Gia Ý khựng lại, suýt chút nữa quên mất, bọn họ còn có một tờ giấy thỏa thuận, không biết tới lúc ấy xử lý cái này ra làm sao.
"Đúng rồi, Tang Tang, gần đây trên mạng có chuyện, cậu coi có muốn giải quyết hay không?"
Bình thường Tang Gia Ý cũng dùng tài khoản phụ để điểm danh siêu thoại cho các vị CV mà bản thân thích, người ngày xưa quan tâm nhất cũng chỉ có một mình Vũ Tế.
Nhưng từ sau khi cậu và Giản Tế sống chung, chuyện gì cũng chẳng cần thông qua mạng để biết nữa, vì vậy hiện giờ cũng không lên mạng nhiều.
"Chuyện gì thế?"
"Chỉ là chẳng phải đợt trước thầy Vũ Tế lộ mặt sao? Mặc dù kịp thời xử lý, nhưng cũng không thể ngăn chặn ảnh chụp của anh ấy truyền bá nội bộ, về cơ bản fan của anh ấy đều biết anh ấy trông như thế nào.
Nhưng mà tương tác hồi trước của cậu và thầy Vũ Tế chẳng phải đã thu hút không ít fan CP sao?"
Nói tới đây, trong lòng Tang Gia Ý khẽ động, nhìn qua Vu Tranh.
"Vốn fan only của anh ấy hy vọng ảnh độc thân, có điều lần trước đa số đều là do thầy Vũ Tế chủ động, bọn họ cũng không tiện nói cái gì."
"Nhưng giờ họ đều biết thầy Vũ Tế trông như thế nào rồi, khuôn mặt đó của anh ấy cậu biết mà, fan only càng nhiều hơn rồi, vả lại còn cho rằng với gương mặt như thế chẳng có ai xứng sánh đôi cả."
"Bây giờ trên mạng fan của cậu cũng muốn cậu cách xa anh ấy một chút, sau đó lúc tranh cãi với fan CP, còn nói......"
Tang Gia Ý càng thêm tò mò: "Nói gì cơ?"
"Nói có khi cậu lớn lên rất xấu, muốn fan CP đừng có ship lố như vậy."
Tang Gia Ý lập tức bật cười: "Tùy họ đi, cái này khỏi phải xen vào, lúc nào cũng có người đồn đại nhảm nhí, không ảnh hưởng đến cuộc sống thật là được."
Vu Tranh thở phào nhẹ nhõm: "Được, cậu không quan tâm là tốt."
Lúc đang nói chuyện, cửa bị người gõ hai tiếng, Tang Gia Ý quay đầu nhìn qua, chỉ thấy Giản Tế đang dựa vào cánh cửa cười mỉm nhìn cậu.
"Hựu Hựu, có chút chuyện cần em qua giúp." Nói xong, ánh mắt anh lại rơi lên người Vu Tranh, "Không để ý tôi dẫn em ấy đi chứ?"
Vu Tranh nào dám để ý, vội vàng xua xua tay: "Thầy Vũ Tế, tùy anh ạ."
Tang Gia Ý vội ôm cánh tay của Vu Tranh: "Em có ý kiến em có ý kiến!"
Giản Tế cười rồi nửa ôm người lên đi ra ngoài: "Em ý kiến cũng vô dụng."
"Ơ --"
Vu Tranh nhìn hai người thân mật đi ra ngoài, không biết vì sao hơi đỏ mặt.
Trước đó không phải là chưa từng thấy hai người này thân mật, nhưng đợi sau khi hai người này hẹn hò thật rồi, bầu không khí thuộc về đôi tình nhân thực sự vẫn khác lắm.
Đợi ra khỏi cửa, Tang Gia Ý hỏi anh: "Em phải giúp gì ạ?"
"Đảm nhiệm công cụ hình người của anh."
"?"
Tang Gia Ý theo Giản Tế tiến vào phòng thu âm, ngồi bên cạnh anh.
Người ngoài cửa sổ kính nhìn thấy sự thân mật giữa bọn họ, vô thức đối mắt với nhau.
Vẻ mặt Giản Tế nhàn nhạt, anh lễ độ nói: "Có thể bắt đầu rồi."
Tang Gia Ý không biết Giản Tế muốn làm gì, nhưng thấy anh sắp bắt đầu công việc, thế là lập tức yên tĩnh lại, không quấy rầy anh.
Chẳng qua ở bên cạnh nghe Giản Tế đọc lời thoại, Tang Gia Ý bắt đầu cảm thấy có hơi không đúng lắm.
Chỗ này hình như là......!một cảnh hôn mà nhỉ.
Liên tưởng đến công cụ hình người vừa mới nói, Tang Gia Ý đột nhiên có loại cảm giác bất ổn.
Tay trái của cậu vội vàng nâng lên bịt môi mình lại, cùng lúc, tay phải bị người nọ nắm lấy giơ lên, một nụ hôn hạ xuống mu bàn tay.
Một tiếng hôn môi rõ nét được thu vào.
Tang Gia