Nghe thấy lời của Tang Gia Ý, Giản Tế có cảm giác không ổn rồi.
Tang Gia Ý chào hỏi với Vu Tranh bên kia, rồi cúp máy.
Cậu nói với Giản Tế: "Anh mở Weibo ra mà coi."
Giản Tế vừa nghe cậu nói đã biết chắc chắn có chuyện gì đó đã lên hot search, đi thẳng vào hashtag.
Nhìn hai cái hashtag treo thứ nhất và thứ hai, Giản Tế chỉ cảm thấy nhức đầu một trận.
#Vũ_Tế_kết_hôn
#Vũ_Tế_hôn_môi_ở_bên_đường
Giản Tế vào thẳng cái hot search thứ hai, anh vừa nhấn mở, Tang Gia Ý đã quay đầu đi.
Giản Tế vừa vào đã trông thấy một đoạn video ngắn, quay được toàn bộ quá trình hôn môi lúc bọn họ tản bộ ở trên con đường nhỏ.
Bây giờ đương lúc cuối xuân đầu hạ, cây cối hai bên đường phố cành lá sum xuê, hoa dại không rõ tên khẽ lay động trong làn gió đêm.
Hai người sở hữu dung mạo đẹp đẽ dắt tay nhau dưới ánh đèn vàng tối, không biết cậu con trai xinh xắn dáng người gầy yếu hơn nói cái gì, người đàn ông tuấn tú cao lớn bỗng nhiên mỉm cười.
Sau đó tiến lại gần hạ một nụ hôn khe khẽ lên môi người phía trước.
Là một nụ hôn rất thuần khiết, mang theo sự thân mật cùng vui đùa, mổ lên môi người kia một cái, rồi một cái nữa.
Đèn đường vàng tối kéo dài bóng dáng hai người.
Giống như một bức tranh.
Giản Tế lướt xuống, anh biết ngay nguyên nhân.
Là trong một quán mì ở ven đường có một nữ sinh, ngồi bên cửa sổ kính diện tích lớn, vừa sì sụp mì vừa chậm rì rì ngắm đèn led âm đất đẹp đẽ bên ngoài.
Trong lúc vô ý đã trông thấy Giản Tế và Tang Gia Ý đang nắm tay tản bộ.
Cô gái không ở trong bất kỳ giới nào, chỉ thuần túy là bị dung mạo của hai người làm kinh diễm.
Vì vậy quay lại cả hai rồi đăng lên Weibo, cảm thán cái vận cứt chó của bản thân một chút, ở ven đường mà còn gặp được trai đẹp như vậy.
Kết quả không ngờ tới có người nhận ra Vũ Tế, vì vậy chuyện này liền biến lớn.
Nữ sinh kia vừa thấy tình thế mà mình gây ra cũng có chút khiếp sợ, vội vàng xóa bài Weibo.
Nhưng video đã bị người ta lưu về từ lâu.
Thậm chí còn có người cắt hình và gif ra, từng tấm từng tấm.
Nhưng có thể do khoảng cách hơi xa, quay không rõ ràng lắm.
Mọi người cũng không biết một người khác trong ảnh chụp là Tang Tử, từ ngữ sử dụng đều là "Vũ Tế và một cậu trai xa lạ hôn nhau bên đường".
Tang Gia Ý rúc vào trong sô pha, ngơ ngác nhìn sàn nhà trống không mà đực ra, ngón tay vô thức níu lấy thảm lông.
Cậu đã không còn muốn nghĩ cái gì nữa, tê dại rồi.
Bản thân Giản Tế gây ra chuyện, tự anh phải đi giải quyết!
Giản Tế nhịn không được cười: "Em còn níu nữa là trụi luôn." Nói đặng, anh giơ di động tới trước mặt Tang Gia Ý, "Nào, em muốn xem thử không?"
Tang Gia Ý đỏ mặt vội chôn vào trong tấm thảm: "Không xem không xem."
Cậu không làm nổi việc tận mắt nhìn mình hôn môi.
Giản Tế có chút tiếc rẻ: "Quay cũng được đấy."
"Anh còn nói!" Tang Gia Ý căm tức.
Giản Tế cười rồi vươn tay lưu video lại, sau đó đi liên hệ với trợ lý Trần giải quyết chuyện này.
"Đừng gấp, sẽ biến mất ngay lập tức."
Tang Gia Ý không hé răng nữa, lặng lẽ sáp vào Giản Tế, nhìn anh nhấn vào cái hot search "kết hôn" thứ nhất kia.
Tang Gia Ý: "Nhân sĩ trong vòng bóc hả anh?"
Vốn cái Weibo sau khi đăng tải thông tin gây chú ý này, đã lựa chọn xóa bỏ tài khoản blogger, chẳng qua bị người ta cap hình rồi tiến hành đăng lại.
"Trước đó lúc nói chuyện với Cận Phi có nhắc đến cái này, cậu ta không quản được miệng, có khả năng trong lúc vô ý để lộ ra cũng chưa biết chừng."
Giản Tế rũ con ngươi ngẫm nghĩ, có chuyện anh không nói với Hựu Hựu.
Có thể là do đa số thời gian anh đều phỏng đoán theo hướng tối tăm hơn.
Anh cảm thấy cái tin này mang theo ác ý.
Nếu chỉ là người trong giới bình thường tò mò bát quái mà tung tin, tại sao phải xóa bỏ tài khoản Weibo của bản thân, giống như sợ người ta mò ra được vậy.
Hơn nữa quan hệ thân mật của anh và Tang Tử, không phải là bí mật ở trong giới.
Nhưng mặc kệ là Weibo hay ảnh chụp hôn môi bên đường của anh, mọi người cũng đều không biết đối tượng kết hôn của anh chính là Tang Gia Ý.
Như vậy chỉ dẫn đến một kết quả, có người sẽ ác ý suy đoán mối quan hệ giữa họ.
Nghĩ thế, anh thuận tay cap một bức hình gửi cho trợ lý Trần, bảo anh ta điều tra tài khoản đã xóa này.
Internet cũng có ký ức.
Giản Tế nhìn bình luận bên dưới:
【Cái loại acc phụ chuyên tung tin này nghe rồi thì quên đi】
【Không tin lời đồn không truyền lời đồn, một cái Weibo blogger nói lung tung ai tin má】
【Cứ thích nói gì thì nói nhỉ, bịa đặt đâu phải tốn phí ha】
Nhưng chưa tới mấy phút, đoán chừng cái hot search thứ hai lên rồi, có người mò qua:
【Đệt mẹ! Ra coi hot search nhà bên đi, thầy Vũ Tế hôn môi người ta kìa!!】
【AAAAAAA còn là thầy Vũ Tế chủ động cơ!】
【Sao cảm thấy thầy Vũ Tế còn dính người ta hơn chút nha!】
【Tuy rằng mị rất đau lòng, nhưng mị thật sự muốn nói một câu, cậu bé ảnh hôn xinh đẹp ngoan ngoãn, mị cũng muốn chơm!】
......
Coi tới chỗ này, đầu lông mày Giản Tế nhướng lên một chút.
Đợi lúc anh thoát ra, hai cái hot search đã xử lý xong, video liên quan và hot search đã không còn nữa, nhưng nếu tìm từ khóa vẫn có người đang thảo luận nhiệt liệt.
Giản Tế thấy có fan đăng Weibo:
【Trời trong rồi: Hai cái hot search, một cái nói thầy Vũ Tế kết hôn rồi, cái tiếp là ảnh chụp anh ấy hôn môi với người khác, to gan suy đoán, cậu bé trong ảnh chụp là......!chị dâu?! (Che mặt thét chói tai!)】
Giản Tế bật cười, sau đó bả vai anh huých huých Tang Gia Ý bên cạnh, nói bên tai cậu: "Hựu Hựu, anh có thể thừa nhận quan hệ hôn nhân của tụi mình không?"
Vốn Tang Gia Ý đang đọc Wechat vừa nhận được trên di động, lúc thanh âm vang lên bên tai, nửa người bên đó đã tê rần.
Cậu nhìn anh một cái, nhỏ giọng nói: "Cũng sắp mang nhà cây cho mèo của Miên Miên tới phòng anh rồi, còn phải như nào nữa ạ?"
Giản Tế cười ngay, đúng lý hợp tình chuyển phát bài đăng của ID Weibo "Trời trong rồi" kia:
【Vũ Tế V: Phải // Trời trong rồi: Hai cái hot search.......!chị dâu?!】
Chuyển rồi, anh liền mặc kệ cú nổ đằng sau, gác đầu lên vai Tang Gia Ý kế bên, vừa khéo trông thấy cậu đang coi Weibo của mình.
Vẻ mặt Giản Tế nhạt đi một chút, chỉ là tùy tiện nhìn thoáng qua đã thấy mấy cái bình luận top ngôn từ ác liệt xông lên.
Giống như anh nghĩ, đã có người bắt đầu suy đoán ác ý về mối quan hệ của họ.
"Hựu Hựu, có cần anh xử lý cho em một chút không?"
Tang Gia Ý nhớ đến cái bình luận top một vừa mới thấy:
【Tế Vân: Người ta cũng đã có đối tượng rồi, sau này cút xa chút được hem? Đừng có ké fame nữa, còn muốn nghe đại thần Vũ Tế th/ở dốc bên tai hả? Nằm mơ đi, mày không thể đâu!】
Tang Gia Ý nói với Giản Tế bên cạnh: "Không cần nữa, em tự tới luôn."
Vừa nói xong, cậu liền chuẩn bị trả lời cái bình luận đó -- Tôi có thể.
Ngón tay dừng lại trên nút gửi, sau đó cậu lại từ từ ấn nút quay về, xóa bỏ mấy chữ đó.
Giản Tế: "???"
Khóe miệng anh đã vểnh lên rồi, lại lập tức xụ xuống.
"Tại sao không gửi nữa?"
"Chưa phải thời cơ tốt nhất." Tang Gia Ý nhìn anh, "Hồi nãy Biên Biên của nhà xuất bản hỏi buổi ký tặng offline cuối tháng em có đi không, em đồng ý rồi."
Giản Tế sững lại, sau đó chậm rãi mở miệng: "Em yêu anh thế."
Chung quy lần đi này, chính là lộ mặt trước đại chúng, từ đó về sau cả người đều bại lộ dưới công chúng.
Hơn nữa còn gián tiếp thừa nhận người trong bức ảnh hôn môi chính là Tang Tử, cũng biến thành thừa nhận mối quan hệ của bọn họ.
Tang Gia Ý giương khóe môi, sau đó nhỏ giọng phản bác: "Mới chả thèm vì anh, là vì độc giả của em thôi, em không nhận quà, mấy cô ấy bèn viết rất nhiều thư gửi tới nhà xuất bản cho em, em vốn vẫn luôn suy xét nên hồi đáp họ làm sao."
"Ồ, anh đã đọc xong tất cả sách của em, anh cũng là độc giả của em, em vẫn yêu anh lắm."
"......" Tang Gia Ý nói không lại, đứng dậy chạy lên lầu, "Em không nói với anh nữa!"
Giản Tế phì cười.
Chưa tới mấy ngày, ông cụ Tang chống gậy đi ra ngoài, có tài xế bên cạnh giúp xếp hành lý ở cốp sau.
Tang Gia Ý ở bên cạnh dìu ông, có chút lo lắng: "Ông nội, ông muốn về lúc này thật ạ? Chẳng phải còn chưa khỏi hoàn toàn sao?"
Thương cân động cốt[1] một trăm ngày, huống chi còn là một ông cụ.
[1] Ý chỉ những vết thương động tới gân, xương cốt, những vết thương nặng.
Ông cụ phẩy phẩy tay: "Không được không được, ông ở đây chờ không nổi, ông phải quay về cái sân của ông."
Giản Tế đứng sau xe xem xét hành lý, đi tới trước mặt ông cụ: "Ông nội không chờ thêm một khoảng nữa ạ?"
"Không chờ nữa, chẳng phải nói đã sắp xếp hộ lý cho ông rồi à? Có gì để lo lắng đâu?" Nói xong, ông cụ nhỏ giọng than thở, "Ông còn chưa đi, hai đứa sắp nghẹn chết."
Đừng có tưởng ông không nhìn ra, đợt này hành vi cử chỉ của hai đứa này đều cực kỳ kiềm chế, đặc biệt là ở trước mặt ông.
Ông không ở đây ảnh hưởng người ta thân mật nữa.
"......"
Tang Gia Ý và Giản Tế nhìn nhau một cái, ánh mắt lại nhanh chóng bật ra.
Tang Gia Ý đỏ vành tai nhỏ giọng nói một câu: "Có đâu ạ."
Ông cụ cười hừ một tiếng, Giản Tế kế bên cũng không nhịn được cúi đầu cười.
Nhìn ông cụ lên xe, hai người mới quay vào nhà, cả căn nhà đột nhiên trống vắng đến lạ, chỉ còn lại mỗi hai người.
Khoảng thời gian ông cụ còn ở, cả hai gần như có rất ít thời gian riêng.
Cũng chỉ ngủ chung mỗi một ngày như vậy, mà suýt chút nữa cọ súng cướp cò, nên dứt khoát vẫn ra ngủ riêng.
Bây giờ trong phòng yên tĩnh kín đáo, ai cũng không tự giác nghĩ đến câu nói kia -- đợi sau khi ông nội quay lại thị trấn Tô.
Nửa câu sau đó bỏ ngỏ......
Chỉ nghĩ như vậy, đã cảm thấy bầu không khí bắt đầu cháy lên, phảng phất như trong không khí cũng trộn lẫn kẹo mạch nha tan chảy dinh dính.
Gần như là cùng một lúc, cả hai đều xoay người lại, ôm đối phương hôn lấy hôn để.
Là một nụ hôn nhiệt liệt tới nỗi không chút nào kiềm chế, bàn tay ôm lấy đối phương siết chặt từng tấc từng tấc, giống như muốn khắc đối phương vào trong cơ thể mình.
"Ôi trời ơi!" Một tiếng hô kinh hãi bỗng vang lên.
Tang Gia Ý và Giản Tế đồng thời sợ hãi, nghiêng đầu thoáng nhìn, liền thấy dì Ngô một tay che mắt, một tay xách rương hành lý.
"Dì còn chưa đi, để dì đi trước để dì đi trước!"
Nói xong, trong một mảnh yên lặng, dì Ngô cúi đầu, từ cánh cửa bên cạnh hai người, dùng tốc độ nhanh nhất bình sinh chưa từng có chạy ra ngoài.
"......."
Bầu không khí lại yên lặng lần nữa.
Tang Gia Ý nghẹn ngào một tiếng be bé, sau đó chúi vào trong lồng ngực Giản Tế.
"Tại sao! Lần nào hôn môi cũng có người nhìn thấy? Mỗi lần luôn ấy!"
Giản Tế áp trán lên đỉnh đầu cậu: "Còn như vậy nữa, anh cũng sắp có bóng ma rồi."
Tang Gia Ý vốn còn đang ảo não nghe thấy câu này, không nhịn được bật cười, cười đến nỗi bờ vai nhỏ gầy cũng run rẩy.
Cậu ngẩng đầu nhìn nhau với Giản Tế, sau đó hai người đều cong đôi mắt.
Giản Tế lại cúi đầu cắn xuống môi cậu lần nữa: "Giờ sẽ chẳng còn ai nữa."
-
Đợi sau khi ông cụ quay về thị trấn Tô, Tang Gia Ý bắt đầu cân nhắc một chuyện quan trọng hơn.
Sinh nhật của Giản Tế sắp đến rồi, vào ngày 21 tháng 6.
Quá khéo, cũng là một trong hai mươi tư tiết khí năm nay -- Hạ chí[2].
[2] Tiết hạ chí từ ngày 21-22/6, là ngày dài nhất và đêm ngắn nhất năm.
Tang Gia Ý hiếm khi vì quà cáp mà ưu sầu, thậm chí bởi thế mà cậu còn gọi điện thoại cho Trì Vũ.
"Anh Trì Vũ, lúc sinh nhật anh Biên Nam, anh tặng anh ấy quà gì ạ?"
"Anh á? Anh trực tiếp cởi quần áo nằm trên giường, anh ấy rất thích."
Tang Gia Ý im lặng.
Trì Vũ bên kia thấy người không nói chuyện, còn tưởng bản thân giỡn ác quá rồi, hắng hắng cổ họng vừa định nói gì đó, Tang Gia Ý bên này đã mở miệng.
"Khi nào thì cởi ạ? Chỉ cởi rồi không làm gì nữa sao?"
Hỏi đến cực kỳ chân thành, giống như thật sự cảm thấy đây không phải là một chủ ý tệ.
"......." Trì Vũ hơi nhức đầu, "Không, không phải, anh nói giỡn đó, em ngàn vạn lần đừng tưởng thật."
Anh ta sợ mình một lời thuận miệng, khiến đối phương đi tặng không luôn.
Tang Gia Ý có chút thất vọng: "À, vậy anh tặng gì ạ?"
Trì Vũ nghiêm chỉnh lại: "Một lần ấn tượng sâu sắc nhất, là trong triển lãm ảnh của anh, trưng bày một tác phẩm quan trọng nhất, anh chụp đôi mắt của bản thân, trong con ngươi có bóng ngược của anh ấy."
Anh ta bắt giữ tình cảm của bản thân đối với Biên Nam lại, tuyên bố với người đời.
"Tiểu Ý, mặc kệ em làm gì, cậu ta đều biết tấm lòng của em."
Tang Gia Ý cười cười: "Cảm ơn anh, em biết rồi."
Mặc dù Trì Vũ nói là anh ta giỡn thôi, nhưng Tang Gia Ý vẫn nghe lọt rõ rõ ràng ràng.
Thậm chí cậu còn bắt đầu nghiêm túc tự hỏi về chuyện này, dẫu sao lúc ấy cậu đã nói câu "đợi sau khi ông nội quay về thị trấn Tô".
Giống một kiểu hứa hẹn nào đó.
Giản Tế cũng không biết gần đây Tang Gia Ý đang sắp xếp cái gì, chỉ là sẽ thường xuyên nhìn anh chằm chằm, nhìn rồi sau đó lại đỏ mặt.
Anh còn chưa kịp nói chuyện, người đã chạy biến.
Ngày 20 tháng 6 hôm nay, Giản Tế có một cuộc họp video với nhà hợp tác nước ngoài.
Bởi vì chênh lệch múi giờ, cho nên đợi tới khi kết thúc, đã hơn mười một giờ đêm rồi.
Anh hơi uể oải nhéo ấn đường, vừa quay về phòng, đã thấy một cục tròn gồ lên trên giường mình.
Giản Tế khựng lại, mặc dù đã nói chuyển nhà cây cho mèo qua, nhưng mèo thì qua rồi, đợt này người còn chưa qua.
"Hựu Hựu?"
Trong chăn truyền ra một tiếng rù rì: "Dạ?"
Giản Tế đi tới, chỉ trông thấy người kia chôn hết ở trong chăn, ngay cả một cọng tóc cũng chẳng thấy.
Giản Tế ấm giọng vỗ vỗ người: "Thò đầu ra đây, úm ở trong chăn ngủ không tốt đâu."
Người nọ động đậy: "Không được."
Giản Tế: "?"
Anh vừa mới vươn tay chuẩn bị vén chăn lên, người bên trong hình như cảm nhận được gì đó.
"Không được vén!"
"Hựu Hựu, giải thích cho anh."
Bầu không khí rơi vào một trận yên lặng, giọng nói trong chăn mới rù rì truyền ra: "Vẫn chưa tới 12 giờ, chưa thể bóc quà."
Giản Tế sững lại, ngó ngó thời gian điện tử ở đầu giường, mới hốt hoảng ý thức được, qua 0 giờ chính là sinh nhật của mình.
Thế cái bóc quà này......!nhìn một cục trên giường, đầu lông mày anh nhướng lên.
Người bên trong vẫn còn đang ồm ồm cằn nhằn: "Sơ xuất rồi! Em tới sớm quá, sao anh mở họp nhanh vậy chứ."
Nghe thấy thanh âm, liền cảm thấy người nọ đã bắt đầu tự bế rồi, Giản Tế phì cười: "Cho nên giờ anh phải đếm thời gian, đợi đến 0 giờ thì bóc quà à?"
Đáp nhạt nhẽo: "Tăng thêm cảm giác chờ mong của anh đó."
Giản Tế cười thành tiếng, anh cách chăn ôm lấy người, giống như là thì thầm: "Anh đi tắm trước nhé, quà có thể lén chui ra hít thở không khí rồi."
"Ò."
Đợi tới lúc tắm rửa xong đi ra, Giản Tế nhìn đồng hồ trên tường, 23:55.
Anh dựa vào đầu giường,