"A lô?" Thanh âm cách một luồng điện lưu rất ấm áp.
Tang Gia Ý hít mũi, nhỏ giọng nói: "Thầy Vũ Tế."
Giản Tế đang ngồi trong ghế lô nhạy cảm nhận ra điều bất thường, trao đổi ánh mắt với Đường Trạch Vũ, sau đó đi ra ngoài, tìm một chỗ yên tĩnh.
"Sao thế? Hình như Tang Tử đại đại của chúng ta bị ức hiếp à."
Giống y như dỗ dành trẻ con.
Tang Gia Ý cười ra một tiếng: "Dạ, có hơi không vui lắm."
Giản Tế không hỏi tới cùng vì sao cậu không vui, chỉ là không nhịn được nhớ đến tư liệu mà Đường Trạch Vũ điều tra ra cho anh, quả thực đứa nhỏ trải qua không quá tốt.
Sau đó lại nhớ đến vài chuyện Đường Trạch Vũ đã nói không lâu trước đây, có thể cho thứ mà đối phương muốn.
Hội sở cao cấp trang hoàng tinh tế xa hoa này, nhân viên chăm sóc tới tới lui lui, Giản Tế có thể nhìn thấy dáng vẻ của bản thân xuyên qua mặt tường vàng kim phản quang sạch sẽ.
Ma xui quỷ khiến, Giản Tế mở miệng: "Chúng ta......!có muốn gặp mặt một lần không?"
Sau đó đầu bên kia điện thoại lâm vào một mảnh yên lặng, tựa như là ngay cả hô hấp cũng ngừng lại giống vậy.
Không biết ở đâu truyền tới tiếng pháo hoa sau 0 giờ đêm giao thừa, lẳng lặng xuyên qua điện thoại, để hai người đều nghe thấy.
Thanh âm của Tang Gia Ý run lên một chút: "Vì sao......!lại gặp nhau?"
Gặp mặt thầy Vũ Tế đó!
"Muốn gặp cậu." Giản Tế dựa tường, cúi đầu mỉm cười, "Đương nhiên cũng có chút mục đích khác nữa, có thể tôi muốn nhờ cậu giúp, sau khi nghe được có lẽ cậu sẽ cực kỳ kinh ngạc, đến lúc ấy sẽ nói cho cậu."
"Không thì......!anh gửi tin nhắn cho tôi, để tôi chuẩn bị tâm lý?"
"Hử --" Giản Tế cẩn thận suy nghĩ, "Tang Gia Ý, có bằng lòng kết hôn với không?"
!!!
Một tia sấm sét rơi xuống đất, nổ cái "uỳnh".
Đại não Tang Gia Ý triệt để ngừng hoạt động, là cậu lãng tai hay là thầy Vũ Tế điên rồi??
Đối phương đang nói giỡn thôi nhỉ?!!
Trong lúc nhất thời, cậu cũng không ý thức được đối phương đã gọi thẳng tên thật của cậu.
Bên kia nở nụ cười: "Thế nào, có thể hảo tâm chuẩn bị chưa?"
Tang Gia Ý nói chuyện ấp úng: "Không, không phải, tôi không, không nghe rõ, anh nói cái gì?"
"Kết hôn, hai người chúng ta." Giản Tế nhấn mạnh một lần.
Rõ ràng là mùa đông giá lạnh, nhưng Tang Gia Ý lại cảm thấy cả người toát mồ hôi nóng, ngay cả đại não cũng bắt đầu choáng váng.
Nếu là người khác, cậu sẽ lập tức cúp điện thoại, hơn nữa còn mắng một câu "Đồ điên" vào mặt.
Nhưng......anh ấy là thầy Vũ Tế.
"Nói qua điện thoại có thể không rõ ràng, phải gặp mặt nói chuyện." Bên kia không có phát ra tiếng, Giản Tế cười nói, "Cho cậu mười giây, mười giây mà không nói chuyện thì coi như cậu đồng ý rồi."
Sau đó cả hai bên đều rơi vào yên lặng.
Nội tâm Giản Tế đếm ngược, 10, 9, 8......!3, 2, 1.
"Đồng ý rồi?"
Hình như đứa nhỏ có hơi thất thố, gọi anh một tiếng: "Thầy Vũ Tế......"
Thực ra Giản Tế không tính là người tốt, càng đừng nói đến chuyện kiên nhẫn này.
Thế nhưng đối mặt với Tang Gia Ý, anh lại cảm thấy cho dù đợi thêm một chút cũng có thể.
"Đừng hoảng, không phải là ý kêu cậu nhất định phải đồng ý kết hôn với tôi, nếu cậu cảm thấy hoàn toàn không muốn, từ chối bây giờ là được." Thanh âm của Giản Tế ôn hòa, từng chút từng chút dẫn đường, "Hơn nữa kết hôn này là thỏa thuận kết hôn, chúng ta thuận theo nhu cầu, nếu cậu có chút ý này, chúng ta liền gặp mặt nói rõ, không ngại thì nghe thử điều kiện của tôi."
"Có được hay không?"
Theo lời nói nhỏ nhẹ ấm áp của đối phương, Tang Gia Ý bình tĩnh lại, sau đó thanh âm rất nhỏ "Vâng" một tiếng, tiếp đó xác định nói:
"Được."
Giản Tế thở phào nhẹ nhõm, bất giác cười, cảm thấy bản thân như người xấu lừa gạt trẻ con.
Anh đùa giỡn nói: "Đúng rồi, trước đây tôi từng nói mình rất không dễ nhìn, đến lúc đó cậu đừng để bị dọa đấy."
Tang Gia Ý sửng sốt một chút, a, quên mất vụ này!
Cậu có hơi phiền muộn sờ sờ khuôn mặt mình, kỳ thực không nên trái lương tâm nói mình xấu, hơn nữa đến lúc đó gặp mặt sẽ lộ tẩy.
Vì thế vẻ mặt Tang Gia Ý nghiêm túc, giọng điệu như thật nói: "Thầy Vũ Tế, người đâu thể chỉ có mặt, ví dụ như tôi, càng để tâm người tài hoa cùng phẩm chất bản thân hơn, cho nên đến lúc đó mặc kệ như thế nào, tôi cũng sẽ cực kỳ kính trọng anh."
Ý cười trong mắt Giản Tế thêm sâu: "Được."
Sau khi Tang Gia Ý cúp điện thoại, xoay người liền phát hiện Tề Tu Du đang đứng phía sau, trên mặt mang theo nụ cười nhìn cậu.
Cậu không muốn nói thêm gì với đối phương, chuẩn bị tiến vào trong phòng, sống qua đêm nay, ngày mai cậu đã có thể đến thành phố Tô chỗ ông nội rồi.
"Tiểu Ý, không muốn nói chuyện với tôi sao?"
Tang Gia Ý nghiêng mắt nhìn cậu ta: "Cậu muốn nói cái gì?"
"Gần đây sống tốt không?"
Tang Gia Ý đột nhiên cảm thấy mệt mỏi, cậu ghét cái kiểu nói chuyện lá mặt lá trái này, rõ ràng là không thích cậu, không phải sao?
Mọi người không cần để ý lẫn nhau, an an tĩnh tĩnh trải qua đoạn thời gian này không được sao?