Một câu nói, khiến cho tất cả mọi người sững sờ tại chỗ.
Văn Hân tức đến mức toàn thân phát run, còn sắc mặt Tề Lỗi lạnh xuống: "Ầm ĩ cái gì?"
Tề Tu Du đã đỏ hồng viền mắt, nước mắt rơi lã chã, Văn Hân lại cuống quýt đi an ủi cậu ta.
Tang Gia Ý dời đường nhìn, cũng chẳng thèm tranh cãi thêm nữa, cơ thể cậu có hơi không thoải mái, còn tranh cãi sẽ tiêu hao rất nhiều, dứt khoát trực tiếp xoay người rời khỏi.
Rời xa ánh đèn sáng loáng nơi đây, đi về phía bóng đêm tĩnh mịch.
Rời khỏi Tề gia, nước mắt mà Tang Gia Ý đã nhịn nửa ngày cuối cùng cũng tuôn rơi, làm sao có khả năng hoàn toàn không để ý chứ?
Tim cậu cũng mọc ra bằng thịt, sao mà không biết khó chịu?
Tang Gia Ý cúi đầu liên tục ấn di động, nhìn giao diện phía trên không ngừng xoay tròn, nước mắt từng giọt từng giọt nện xuống màn hình, phía trước mơ hồ một mảnh, cái gì cũng không thấy rõ.
"Sao! ! sao không gọi được xe, sao không có! ! xe vậy! ! "
Nhà cũ của Tề gia xây dựng giữa sườn núi, vị trí địa lý hẻo lánh, bây giờ lại vừa mới qua rạng sáng đêm 30, trên đường vắng xe.
Tang Gia Ý vừa đi vừa dùng mu bàn tay quệt nước mắt, cậu đi trong bóng đêm hơn hai tiếng đồng hồ, giữa sườn núi không có đèn đường, gió lạnh thổi khiến hai bên rừng cây phát ra tiếng lá cây ma sát.
Mỗi một chiếc xe chạy ngang qua bên người cậu, trái tim Tang Gia Ý đều vô thức đập gia tốc, rất sợ nó sẽ dừng lại bên cạnh mình.
Cuối cùng, rốt cuộc cũng đến được chỗ tương đối sầm uất, Tang Gia Ý choáng váng gọi một chiếc xe, vừa về đến nhà liền phát sốt cao.
Cơn sốt này đến nhanh lại đột ngột, trực tiếp làm xáo trộn kế hoạch quay về thành phố Tô của cậu, lại sợ ông nội thấy rồi đau lòng.
Thời điểm đang giải thích với ông cụ ở bên kia, cửa đã bị gõ vang.
Cậu mở cửa nhìn, vẫn là vị tiên sinh giao thức ăn cho cậu lần trước, lễ độ đưa đồ cho cậu.
Tang Gia Ý mở ra xem thử, bên trong là cháo loãng, thêm một chút đồ khai vị ăn kèm, trong ly giữ ấm đựng canh gừng nóng hổi, bên cạnh có đủ mọi loại thuốc cảm mạo, bên trên giấy note còn viết số lượng và tần suất uống.
Cậu sửng sốt một chút, sáng nay lúc gọi điện thoại với thầy Vũ Tế, đối phương nghe ra giọng cậu khác thường nên đã hỏi một câu, nhưng Tang Gia Ý không có nói nhiều.
Chỉ là đối phương vẫn đoán được.
Tang Gia Ý một tay cầm ly giữ nhiệt, một tay cầm di động, nghĩ tới vừa rồi ở trong điện thoại khó nén mất mát, nhưng vẫn cố gắng cười chọc ông nội cậu như cũ.
Dường như đã hạ quyết tâm nào đó, cậu cúi đầu gõ chữ hỏi:
【Tang Tang: Thầy Vũ Tế, khi nào thì chúng ta gặp mặt?】
Thời điểm Giản Tế nhìn thấy dòng tin nhắn này, vừa mới từ chối lời mời vũ hội hóa trang của Đường Trạch Vũ.
Đối phương là người không thể ngồi yên, tết nhất lại là ngày lễ trọng đại, hằng năm hắn đều phải khuấy cho náo nhiệt mới vừa lòng.
Nghĩ tới đây, Giản Tế trả lời Tang Gia Ý:
【Dữ Kỳ: Bạn của tôi tổ chức một buổi vũ hội hóa trang, hai ngày nữa, muốn tới chơi không】
Tang Gia Ý suy nghĩ, cảm thấy dưới loại môi trường và bầu không khí nhiều người như vậy, hẳn sẽ không quá xấu hổ.
Vì thế cậu bèn đồng ý:
【Tang Tang: Được ạ】
-
Hai ngày sau.
Tang Gia Ý nhìn thư mời điện tử mà thầy Vũ Tế gửi cho cậu trên di động, tự lái xe chạy đến chỗ đó.
Kỳ thực Tang Gia Ý rất ít khi mặc chính trang, nhưng cậu chân dài eo nhỏ, dáng người so với thường lệ còn kinh ngạc hơn, mang theo chút cảm giác nhỏ bé mỏng manh, ánh mắt thuần túy lại sạch sẽ, thời điểm cậu tới đây tựa như một hoàng tử bé xông vào nhầm chỗ.
Cho dù cậu mang nửa mặt nạ lông vũ, thời điểm tiến vào trong căn phòng ồn ào, vẫn có không ít ánh mắt dừng lại trên người cậu.
Tiếng nhạc bên trong đinh tai nhức óc, ánh đèn xa hoa muôn màu muôn vẻ dao động trên thân đám người, mùi rượu bốn phía.
Chính giữa sàn nhảy đang có đoàn người khiêu vũ, tiếng nói cười rộn ràng, như là một đêm hoan lạc không ngủ.
Thời điểm tấu nhạc vang lên, người đứng xung quanh sẽ được nhiệt tình kéo vào trong sàn nhảy.
Trên mặt mỗi người đều mang mặt nạ hoa văn phức tạp, đoàn người tới tới lui lui ngang qua trước mặt Tang Gia Ý, nhìn đến mức cậu hoa cả mắt.
Tang Gia Ý cúi đầu gửi tin nhắn trên di động:
【Tang Tang: Thầy Vũ Tế, anh đang ở đâu ạ?】
Giản Tế đứng trên lầu, vừa nhìn đã có thể trông thấy bé cừu non lạc lõng giữa trung tâm náo nhiệt.
Đường Trạch Vũ bưng ly rượu đứng bên cạnh anh, nhìn qua theo ánh mắt của Giản Tế, lập tức có thể nhận ra người.
Mặc dù thời điểm