Người đàn ông này thật đáng sợ!
“Hiện tại có thể trả lời câu hỏi của ta chưa?” Cố Chước điều khiển bàn tay xương giữ chặt lấy Chu Sa, không cho cô ta di chuyển, rồi từ từ tiến lại gần.
Khi đi ngang qua Bạch Tiên, anh ấy còn duỗi tay nhổ một chiếc lông nhím cứng nhọn, vừa nghịch vừa nói: “Nói đi! Ta tới đây không phải để kiếm phiền phức nhưng các ngươi cản trở công việc của ta thì ta không thể không ra tay.”
“Đúng vậy, những lưỡi dao kia là do chúng tôi đánh dấu, chúng tôi muốn bọn họ chết.” Không còn đường lui, Chu Sa chỉ có thể cắn răng nói.
Không còn cách nào khác, lần này gặp phải kẻ mạch, cô ta chỉ có thể chấp nhận.
Dẫu sao trước kia không phải không có hòa thượng hoặc đạo sĩ tới đây, đều bị cô ta giải quyết không chút lưu tình.
“Vì sao lại giết bọn họ?”
“Vì bọn chúng đáng chết!” Nói đến lão Nhạc rõ ràng khiến Chu Sa bị kích động.
Cô tay vẫy tay, hồn phách lão Nhạc chạy ra từ trong phòng gạch, trong tay vẫn còn tài liệu công ty hồi trước.
Chu Sa nhận lấy tài liệu trong đôi bài tay già nua, mở từng trang cho Cố Chước xem: “Những kẻ đã ký vào các tài liệu này đều đáng chết.
80 năm trước tổ tiên bọn chúng đã tàn hại dân lành, 80 năm sau lại đến lượt bọn chúng tàn hại dân lành.
Những kẻ hại dân, ăn trên xương máu người dân đều đáng chết!”
Các tài liệu kia đều là các thông báo thu hồi xe nhãn hiệu Nhật Bản có vấn đề về chất lượng, trên đó ghi rõ nguyên nhân thu hồi xe, số lô xe bị thu hồi, thỏa thuận bồi thường.
Tờ trên cùng là số lô xe bị thu hồi, số lượng bị yêu cầu thu hồi ước chừng cả mấy trăm chiếc.
Những tờ phía dưới đều là báo cáo kiểm tra chất lượng xe.
Trên báo cáo viết rõ những chiếc xe này đã qua kiểm nghiệm, chất lượng không có vấn đề gì, đủ tiêu chuẩn lưu hành.
Ở mỗi tờ giấy đều có quản lý cấp cao của công ty ký tên.
Các loại giấy tờ liên quan tới luật đều ghi “mật”.
Nhưng những xe đã được kiểm nghiệm này vẫn xảy ra vấn đề.
“Các người còn nhớ chiếc xe mình đã thấy không? Người mẹ chết tại chỗ, hai đứa bé chết dần ở trong xe.
Chiếc xe đó chính là xe đã có yêu cầu thu hồi.”
“Không có bất kỳ va chạm nào với xe đó, người lái xe cũng không có vấn đề gì, chiếc xe đó đang chạy trên đường thì động cơ bị tắt đột ngột, hệ thống phanh lại đột nhiên phanh lại khiến chiếc xe bị trượt đi rồi lật ngửa, đầu xe cắm xuống mặt đất.
Đây tính là thiên tai hay nhân họa?” Chu Sa hỏi.
Vừa nói cô ta vừa trừng mắt nhìn lão Nhạc.
Lúc này lão Nhạc có vẻ thờ ơ, chỉ ngây ngô nhìn Chu Sa.
“Hắn vốn là người Nhật Bản.”
“Cha hắn là khách quen của ta năm đó, rất thích ngược đãi phụ nữ, đặc biệt là phụ nữ Trung Quốc.
Mỗi lần ta tiếp cha hắn đều bị ngược đãi, thậm chí còn không thể tự mình di chuyển được.”
“Những ngày tăm tối đó, ngay cả muốn tự sát cũng là vọng tưởng, bởi nếu bọn người Nhật Bản phát hiện có người tự sát thì bọn chúng sẽ vào thôn bắn giết.
Cha mẹ ta, anh em ta đều ở trong thôn nên ta không thể tự sát.”
“Cho đến một ngày, ông trời như thương xót ta, cho ta cơ hội để trả thù.”
“Ta bị nhiễm một căn bệnh lạ.
Ha ha.
Căn bệnh kỳ quái này lại có thể lây nhiễm.
Đột nhiên ta cảm thấy khó chịu trong người, sau đó ta phát hiện những gã nào từng ngủ với ta cũng cảm thấy khó chịu trong người.
Mạng bọn chúng không lớn bằng ta, chỉ cần ta thành tâm thành lý nguyền rủa là bọn chúng sẽ nhanh chóng phát bệnh mà chết.”
“Bọn chúng chết vì bệnh lạ, chuyện này không đổ cho ai khác được.
Ta có thể giết được bọn chúng mà không khiến dân làng bị liên lụy.
Vì thế ta bắt đầu chủ động lấy lòng bọn chúng, khiến bọn chúng vui vẻ.
Ta muốn trong mắt bọn chúng chỉ có ta, trong lòng chỉ có ta, chỉ muốn lên giường với một mình ta.
Ta muốn lây bệnh cho tất cả bọn chúng!”
“Ha ha, những kẻ háo sắc đó dù đã chết cả một đám cũng không phát hiện lý do là do ta.
Lúc ấy ta rất vui, cảm thấy mình như được Diêm Vương gửi đến để trừng phạt bọn chúng.”
“Ta bất kể ngày đêm phục vụ lũ quỷ đó, ngủ với toàn bộ lính trong quân đội.”
“Sau đó ta chết lại không bị xuống địa ngục, đây là phần thường của Diêm Vương khi thấy ta nỗ lực trừng phạt kẻ ác.”
“Ta ở lại quê nhà để thấy những con quỷ bị ta lây bệnh lần lượt chết.
Thị trấn Tây Sơn trở thành nơi có nhiều người sống sót nhất so với xung quanh.”
“Một số người biết ơn sự đóng góp của ta nên đã gọi ta là anh hùng chống Nhật.”
“Lúc đầu nghe vậy ta cũng hơi hoảng hốt, ta sao có thể coi là anh hùng chống Nhật, sao ta có thể xứng đáng bằng những chiến sĩ đổ máu nơi sa trường?”
“Nhưng sau đó ta cũng suy nghĩ cẩn thận, chỉ cần có cống hiến, cho dù ít hay nhiều, cho dù bằng phương thức nào thì đều là anh hùng.”
“Sau khi lũ quỷ kia bị đuổi đi, nhân dân chọn một ngày lành để tưởng nhớ ta, xây mộ cho ta, lập miếu làm lễ.
Ta được người dân cung phụng nên đã thu thập những chị em đã cùng chịu khổ chịu nạn về đây chung hương khói, thành lập tại Tây Sơn này một thế ngoại đào nguyên.”
“Cho nên ngươi đã lập miếu, thành miếu thần.
Vậy vì sao còn muốn đào mộ của mình? Rồi còn giết người?” Nghe thế tôi bỗng thêm thắc mắc, bèn hỏi.
Thật vất vả mới tích cóp được công đức nhưng cô ta đã tự làm hỏng mất.
Mặc kệ cô ta giết người là có mục đích gì, quốc vẫn có quốc pháp, thiên vẫn có thiên quy.
Quỷ tự tiện giết lại người sống là một điều đất trời không dung thứ được.
Cho nên hôm nay cô ta đã gặp phải Cố Chước.
Bị tôi hỏi, Chu Sa liếc mắt nhìn tôi một cái rồi cười lạnh, nói: “Năm đó một lòng ngóng trông đất nước được xây dựng, thành lập trật tự mới, như vậy bá tánh có thể yên vui.
Sau một thời gian, quả thật bá tánh đã có được cuộc sống tốt đẹp, ta có thể tận mắt thấy đất nước mới được thành lập đã là ân đức trời cho.”
“Cho nên ta đã hạ quyết tâm tiếp tục làm chuyện tốt.
Ta cẩn thận theo dõi những người Nhật Bản đã thay tên đổi họ, sợ có một ngày bọn chúng lại ngóc đầu trở lại.
Sau đó, Nhạc Chân Lỗi làm kinh doanh, cưới vợ sinh con.
Hắn giống như mọi người Trung Quốc khác, phấn đấu làm người tốt việc tốt.”
“Ta cho rằng hắn hoàn toàn cải tà quy chính, nhưng đúng lúc ta quyết định không theo dõi hắn nữa thì ta đã phát hiện một tài liệu hắn đã ký.
Tài liệu đó ta đọc không hiểu, có điều không bao lâu sau ba mẹ con kia vì hắn mà chết oan