Chỉ cần là đàn ông thì vào lúc này đều sẽ không cưỡng lại được.
Bọn họ hào hứng gầm lên, lao về phía nữ quỷ ở trước mặt.
Những người đàn ông chỉ đứng ngoài nhìn cũng lộ rõ vẻ thèm khát trên mặt, tay xoa xoa đầy ham muốn.
Tôi còn cảm thấy toàn thân nóng bừng, mặt mũi đỏ lên, duy chỉ có Cố Chước như không phải đàn ông.
Anh ấy vẫn lạnh lùng đến đáng sợ, vẫn đưa mắt nhìn mọi chuyện diễn ra như một người ngoài đứng xem dù cô gái đứng trước mặt anh ấy chính là người kiều diễm động lòng người nhất.
“Nghe nha hoàn nói thì trước kia cô cũng xem như là anh hùng, vì sao lại ra tay với bọn họ?” Cố Chước hỏi.
“Ha ha, anh hùng? Nha hoàn nói về tôi như vậy sao?” Chu Sa cười duyên, không còn sự uy hiếp của lá bùa, cô ấy đã thả lỏng rất nhiều so với ban nãy, vẻ kiều diễm mê hoặc đã khôi phục.
“Phải, cô ấy nói cô là anh hùng kháng Nhật.”
“A…”
Chu Sa lại cười, nhìn Cố Chước mà không tỏ ý kiến, cánh tay thon thả đưa tới cằm Cố Chước.
Đây là chiêu lần nào cô dùng cũng thành công.
Phàm những ai bị cô ấy đặt tay vào cằm đều sẽ trở thành tù nhân dưới váy của cô ấy.
Cố Chước cũng không ngoại lệ.
Anh ấy không né tránh, để mặc ngón tay của Chu San chạm vào cằm mình, ánh mắt vẫn rất kiên định: “Tại sao lại giết bọn họ? Dao trên đỉnh đầu của họ là do các cô đánh dấu phải không?”
“Tại sao lại…” Đến giờ phút này Chu Sa cũng không còn bình tĩnh được nữa.
Vì sao? Rõ ràng đã nâng cằm, cũng đã cởi quần áo, xung quanh còn có âm thanh ám muội, ngay cả tôi còn còn bị mê muội, sao anh ấy vẫn còn tỉnh táo như vậy?
Không một chút dao động!
Anh ấy không phải đàn ông sao?!
Giờ khắc này, sự tự tin về nhan sắc suốt 80 năm qua của Chu Sa đã bị Cố Chước đập nát.
“Trả lời ta, vì sao?” Giọng Cố Chước đã nhỏ đi vài phần.
Sự nhẫn nại trong mắt anh ấy đã gần như không còn.
Đặc biệt là khi anh ấy quay đầu, thấy biểu tình của tôi, sự u tối trong mắt anh ấy càng nhiều thêm.
“Này, cô là con gái, thế quái nào vẫn bị mê hoặc bởi sắc đẹp?” Anh ấy nhìn tôi như thể trông cậy vào tôi là một sai lầm.
Cố Chước lấy ra một xấp bùa vàng, cũng không biết cụ thể là bao nhiêu lá bùa, ném lên giữa không trung.
Những lá bùa trong không trung trong thoáng chốc đã bị đốt cháy, cùng nhau tạo thành một quả cầu lửa lớn.
“A…!” Tiếng kêu thảm thiết vang lên từng đợt.
Nhóm nữ quỷ vốn có vẻ mặt đầy mị hoặc bị ánh lửa từ những lá bùa chiếu xuống đã lộ ra vẻ thống khổ.
Da bọn họ bắt đầu thối rữa, máu thịt rơi từng mảng xuống, chỉ còn lại bộ xương trắng cố gắng đẩy gã đàn ông đang cưỡi trên người mình rồi chạy trối chết.
Mặt Chu Sa biến sắc, cuối cùng đã không thể chịu đựng được nữa.
Móng tay vốn trong suốt lúc này nhanh chóng biết thành màu xám đen, một đoàn âm khí nồng đậm xuất hiện xung quanh đầu ngón tay ngày càng nhiều.
Cô ta vươn móng tay cắm vào hướng cổ Cố Chước: “Nhà ngươi muốn chết!”
“Cách xa ta một chút, tay bẩn lại khiến ta lây bệnh.” Cố Chước lùi về sau tránh né, nói đầy ghét bỏ.
Rồi anh ấy lại lấy ra một lá bùa vàng đẩy vào mặt Chu Sa.
Chu Sa cả kinh, vừa rồi khi lá bùa được lấy ra, cô ta cũng đã cảm nhận được dương khí bàng bạc trên lá bùa, hiện tại lá bùa đang bay về phía mình, nếu thật sự bị đánh trúng sợ rằng tu vi hơn tám mươi năm sẽ tiêu tan.
Miễn cưỡng thu lại móng vuốt, bước chân Chu Sa chợt loé, thoắt cái đã xuất hiện phía sau Cố Chước.
Giây tiếp theo móng vuốt cùng đám âm khí đã cắm vào giữa lưng Cố Chước.
Lần này đã đánh lén thành công!
“A…!” Tiếng hét đầy giận dữ.
Chu Sa nhìn bàn tay mình đang lộ ra xương trắng đầy kinh ngạc.
Vừa rồi khi tay Chu Sa sắp cắm vào lưng Cố Chước, sau lưng Cố Chước bỗng xuất hiện một lá bùa vàng chắn lại.
Tốc độ quá nhanh khiến Chu Sa không kịp phản ứng, ngón tay xuyên thẳng vào lá bùa.
Trong nháy mắt một tiếng nổ lớn vang lên, lá bùa nổ tung rồi bùng lên cháy thành một đống lửa thiêu đốt bàn tay Chu Sa.
Âm khí nồng đầm nhanh chóng bị thiêu sạch sẽ, ngón tay xanh nhạt của Chu Sa cũng bị thiêu không còn da thịt, chỉ còn lại xương trắng.
Sau chút thẫn thờ, đến khi cô ta nhận ra tay mình bị thương liền hét lên một tiếng thảm thiết, ôm lấy tay rồi lui về phía sau vài bước.
Người đàn ông này thật mạnh mẽ!
Không chỉ tâm lý vững vàng mà ngay cả lá bùa cũng rất mạnh, không hề giống những thuật sĩ bắt quỷ trước kia.
“Cô nương!” Người đàn ông lùn vẫn luôn đứng bên cạnh, lúc này thấy Chu Sa bị thường bèn kêu lên một tiếng, nhanh chân chạy tới bên cạnh Chu Sa.
“Cô thế nào?” Đỡ lấy Chu Sa, người đàn ông lùn nhìn miệng vết thương, sau đó lấy người đứng chắn trước mặt Chu Sa, vẻ mặt oán độc trừng mắt nhìn Cố Chước: “Thái Quân, ngài đừng khinh người quá đáng!”
“Ngươi mới khinh người quá đáng, ông đây đã nhịn ngươi lâu rồi, gọi ai là Thái Quân?!” Cố Chước cũng trừng mắt nhìn lại.
Người ngoài nhìn vào sẽ thấy hai bọn họ giống như hai con gà trống, mỗi người đều đều đang che chắn cho gà mái ở phía sau.
“Chít chít! Chết đi!” Người đàn ông lùn ngậm miệng lại, rít lên như tiếng chuột.
Sau đó hắn lột áo ra, phần thân trên run run, mái tóc muối tiêu trong thoáng chốc đã mọc lan xuống sau lưng.
Sau đó là tiếng xé gió, từng mảng lông tóc biến thành những mũi kim lao về hướng Cố Chước.
“Cẩn thận!” Tôi khẽ kêu lên.
Lúc này cảm giác hưng phân trong tôi đã giảm đi, tuy rằng cơ thể còn chưa chịu sự điều khiển của tôi hoàn toàn nhưng tôi vẫn đẩy được Cố Chước ra.
Không biết vì sao nhưng tôi lại cảm thấy những mũi kim kia cực kỳ nguy hiểm, không thể chỉ dùng lá bùa đơn giản mà ngăn cản chúng được.
Lá bùa vàng vốn chắn trước Cố Chước lúc này đã bị những mũi kim đâm thủng lỗ chỗ như cái sàng.
“Hả?” Cố Chước kêu lên một tiếng ngạc nhiên, khi quay đầu lại nhìn, sắc mặt anh ấy đã âm trầm đi vài lần: “Bạch tiên? Ngươi không phải tinh quái, mà là Đông Bắc đại tiên? Không ngoan ngoãn ở miền Đông Bắc, chạy tới Trung Nguyên làm gì?”
“Hạng con cháu như người,