..
Về đến nhà, Lâm Vi đi tắm trước, thấy phòng của dì Tống Cẩm đã tắt đèn rồi, lúc này mới cần hai tờ đề đi ra khỏi nhà.
Khương Chương Vân phạt Giang Túc chép vở bài tập đến bây giờ vẫn còn thiếu một nửa nữa, Lâm Vi ngồi đối diện anh, xoay bút làm đề Olympic.
Lúc Lâm Vi làm được một nửa tờ đề, thì cuối cùng Giang Túc cũng chép xong bài tập mà Khương Chương Vân bắt chép.
Lâm Vi đem một tờ đề thi khác mà mình mang đến đưa cho Giang Túc: "Làm những câu biết làm."
Cùng là đề thi toán, chỉ có điều kiến thức bên trong là của lớp mười, đề bài khá là dễ, đều là những câu hỏi cơ bản.
Một năm trời Giang Túc chưa từng động vào bất cứ thứ gì liên quan đến sách vở bài tập, chắc chắn sẽ quên vài thứ, càng quan trọng hơn đó chính là không quen tay.
Việc làm đề thi này cũng khá coi trọng cái gọi là cảm giác, mỗi ngày đều chìm trong bầu không khí học tập, thì việc vận động tư duy cũng sẽ trở nên nhanh hơn.
Lâm Vi đưa cho anh tờ đề, đặt ở trước mặt, nhưng anh chẳng thèm làm.
Quá dễ, hoàn toàn lãng phí thời gian.
Nhưng bây giờ, mỗi một câu hỏi, anh đều sẽ suy nghĩ một chút, cố gắng đào lại những kiến thức đã bị anh ném lên tận chín tầng mây từng chút một kéo lại.
Tờ đề của Lâm Vi khó hơn của Giang Túc nhiều, nếu như đề đó mà là đề lúc thi, thì có lẽ đa phần học sinh lớp nhất sẽ không thể nào làm xong được trong thời gian quy định.
Nhưng đến lúc Lâm Vi làm xong tờ đề này rồi, thì tờ đề của Giang Túc mới làm được có một nửa.
Lâm Vi không làm phiền anh, một mình im lặng nằm bò trên bàn nghịch điện thoại.
Cô mở QQ ra, nhìn thấy ảnh của Giang Túc ở trong nhóm chat.
Là ảnh ở trên sân bóng rổ trước khi bắt đầu tiết tự học buổi tối.
Không biết là bị người trong nhóm chụp lại, hay là bị người khác chụp, sau đó bị người trong nhóm đăng lên.
Có khá nhiều ảnh, có vài tấm chụp rất đẹp, có bức thì chụp rất mờ, nhưng không cần biết là rõ hay mờ thì cậu thiếu niên ở trong ảnh đều cực kỳ chói mắt.
Lâm Vi không đọc xem rốt cuộc mọi người trong nhóm nhắn gì, mà chỉ mở xem hết một lượt những tấm ảnh kia.
Xem đến cuối cùng, cô nhớ đến lúc tối Giang Túc không chỉ một lần hỏi mình chuyện chụp ảnh.
Trùm trường ở trong lớp, ngoại trừ nói chuyện với cô nhiều hơn một chút ra, thì gần như không thân thiết gì với những người khác.
Cậu ta có lẽ vì muốn lưu giữ lại nhưng tấm ảnh đẹp trai lúc chơi bóng rổ của mình, nhưng lại ngại đi tìm người khác, cho nên mới hỏi cô có muốn chụp hay không?
Lâm Vi nghĩ đến trùm trường vừa giúp mình lại còn thay mình chịu tội, lại còn đang yên đang lành tự nhiên bị mình quật ngã xuống đất, có hơi bất hạnh, vậy nên đã lưu lại những tấm ảnh được chụp khá đẹp ở trong nhóm chat.
Đợi lúc Lâm Vi lưu xong hết đống ảnh đó, thì Giang Túc cũng đã làm xong đề rồi.
Bỏ điện thoại xuống, Lâm Vi cầm tờ đề kéo đến trước mặt mình lướt nhìn một lượt.
Sai hơi nhiều, nhưng vẫn có thể nhận ra được, nền tảng của Giang Túc khá vững, có điều một số những kiến thức bị quên rồi.
Lâm Vi lấy sách toán lớp mười và lớp mười một ra, cầm lấy bút khoanh tròn những trọng điểm trên đó: "Ngày mai cậu rút chút thời gian, nhìn lại những chỗ này, buổi tối tiếp tục làm đề."
Thời gian cũng khá muộn rồi, ngày mai còn phải đi học, Lâm Vi ngáp ngủ một cái, thu dọn đồ xong rồi đi về nhà.
Đánh răng xong, nằm lên