Những câu nói này được cô dùng một font chữ rất đáng yêu, mỗi một tấm ảnh là một font chữ khác nhau.
Có chữ thì nhìn hơi béo, có chữ thì nhìn lại bằng bằng, font chữ của bốn từ Túc Túc xông lên kia nhìn có chút hơi con gái, trên chữ Túc còn có thêm cả một cái icon hình trái tim.
Giang Túc nhìn hai trái tim ngang hàng nhau kia, đột nhiên lại bật cười.
Tâm trạng phiền muộn do Giang Vĩnh Thức gây ra, cứ như vậy từng chút một trở nên thoải mái hơn.
Cảm xúc vừa nóng nảy vừa buồn bực đó, cũng biến mất một cách sạch sẽ.
Bạn nhỏ bàn trên rõ ràng không có dỗ anh, nhưng anh lại được cô dỗ dành khiến tâm trạng vui vẻ trở lại.
Giang Túc lại nhìn lại một lượt những tấm ảnh mà tiểu hàng xóm gửi.
Đã làm đến thế rồi, vậy mà tiểu hàng xóm vẫn là không hiểu câu "muốn chụp không?" kia của anh đang ám thị điều gì?
Tắt hình ảnh đi, Giang Túc gõ lên màn hình, trả lời: Sao cậu lại ngốc như vậy?
Tiểu hàng xóm còn chưa ngủ, rất nhanh trên màn hình hiện ta "đối phương đang nhập tin nhắn".
Mình muốn thi đỗ Thanh Hoa: ?
Mình muốn thi đỗ Thanh Hoa: Cậu bị phê à.
Mình muốn thi đỗ Thanh Hoa: Một người đứng nhất từ dưới lên lại dám nói người đứng đầu khối là ngốc, cậu đúng là phê thật rồi.
Giang Túc: "..."
Quả nhiên là ngốc.
Giang Túc: Ngủ đi.
Mình muốn thi đỗ Thanh Hoa: Ồ, ngủ ngon.
Giang Túc: Ngủ ngon.
Ngủ ngon, bé ngốc.
* * *
Ngày hôm sau, Hứa Thuật nhân giờ ra chơi chạy xuống tầng hai.
Học sinh lớp mười hai không cần học thể dục, nhưng Giang Túc lớp mười một cũng chưa bao giờ đi học thể dục cả, vậy nên lúc này trong lớp nhất chỉ có mỗi mình Giang Túc, nằm trên bàn, trên đầu che một quyển sách ngủ cực kỳ say sưa.
"Túc ca!" Hứa Thuật bỏ quyển sách ra, nhắm vào mặt của Giang Túc bắt đầu điên cuồng quạt.
Giang Túc lại đổi tư thế khác, tiếp tục nằm một lúc nữa, rồi mới chậm chạp ngẩng đầu lên: "Cái gì?"
"Cậu còn nói cái gì? Tối qua tôi gửi tin nhắn cho cậu, cậu không biết chứ, điện thoại tôi sắp nổ luôn rồi ấy.." Cùng với lời nói của Hứa Thuật, điện thoại của cậu ta lại rung lên, cậu ta lấy ra nhìn, một giây sau liền đưa đến trước mặt Giang Túc: "Cậu tự nhìn đi."
Giang Túc chưa ngủ được bao lâu đã bị gọi dậy, mắt lim dim chưa mở ra, anh nheo mắt lại nhìn vào màn hình điện thoại người ngơ ngẩn một lúc, sau đó mới nhìn rõ tên hiển thị: Bác Giang.
Giang Túc trong nháy mắt trở nên tỉnh táo, ánh mắt trong giây phút lạnh nhạt đến cực điểm.
Anh nhếch môi, một giây sau liền ấn nhận điện thoại.
"Thuật Thuật à, gặp được Giang Túc rồi.."
Không đợi Giang Vinh Thức nói xong, Giang Túc đã mở miệng nói: "Đừng có quấy rầy bạn của tôi."
Giang Vĩnh Thức sững người trong giây lát: "Giang Túc.."
Giang Túc rũ mí mắt xuống, ấn tắt điện thoại, sau đó đem số điện thoại của Giang Vĩnh Thức cho luôn vào danh sách đen.
Đối diện với gương mặt đờ dẫn của Hứa Thuật, Giang Túc đem điện thoại đưa đến trước mặt cậu ta: "Đừng để ý đến ông ta."
"..."
Dù gì cũng là chuyện trong nhà của Giang Túc, Hứa Thuật cũng không biết nên nói gì, những rõ ràng có thể thấy được tâm trạng của Giang Túc có chút tồi tệ, cậu ta đứng ở bên cạnh một lúc, sau đó vươn tay vỗ vỗ vào vai Giang Túc: "Đi lên tầng hút điếu thuốc không?"
"Không đi." Giang Túc lại nằm xuống bàn, nhắm mắt lại: "Eo đang đau nhức, lười không muốn động đậy."
"Sao lại eo lại đau nhức?" Hứa Thuật nhớ đến tối qua lúc cậu ta đợi Giang Túc tan