Nửa tháng sau, phần quảng cáo nội y thủ công do Tô Nghê làm người mẫu đã hoàn thành, còn những mẫu thiết kế tình thú quá mức đành phải tìm người mẫu khác chụp hình, bởi vì Dịch Trạch Viễn mãnh liệt phản đối việc Tô Nghê đảm nhận.Trong lúc chọn lựa người mẫu, Tô Nghê từng mở miệng đề nghị để Sở Phỉ tới đảm nhiệm: "Lúc ở câu lạc bộ đêm Sở Phỉ đã giúp đỡ em rất nhiều, anh có thể để cô ấy tới thử xem hay không?"Tô Nghê vẫn luôn nhớ rõ phần tình nghĩa này. Sở Phỉ cũng là cô gái đến từ nông thôn, với các loại bất đắc dĩ cô ấy đành phải lăn lộn trong cái vòng chìm nổi này. Tuy rằng có rất nhiều đàn ông săn đón, nhưng cô ấy có nguyên tắc của mình, nhất quyết không ra sân, không vì tiền tài mà bán đứng cơ thể.Tô Nghê biết cô ấy cũng đang tìm kiếm một cơ hội để có thể thoát khỏi cái thế giới u ám kia.Dịch Trạch Viễn tuy không có thành kiến gì với Sở Phỉ, nhưng xuất phát từ sự việc xấu hổ ở câu lạc bộ đêm lần đó anh vẫn cự tuyệt."Để nói sau đi."Tô Nghê cho rằng Dịch Trạch Viễn để ý xuất thân của Sở Phỉ, cô cũng không cưỡng cầu nữa, nghĩ về sau sẽ từ từ tìm kiếm cơ hội khác cho cô ấy.Giữa năm, thương giới thành phố A sẽ tổ chức một buổi từ thiện thường niên và lễ trao giải cho các doanh nhân trẻ đúng hạn diễn ra. Khoảng thời gian này mỗi năm các doanh nhân thành phố A đều tới tham gia tiệc tối, người đoạt giải đương nhiên sẽ chiếm hết nổi bật toàn trường.Dịch thị là một tay thợ săn lớn trong thương giới ở thành phố A, trước đây vẫn là Dịch Thiệu Lễ mang theo Dịch Trạch Viễn tham dự. Mấy năm gần đây khi Dịch Trạch Viễn tiếp nhận chức vụ thì chỉ có một mình anh tham gia.Đêm nay anh vẫn đúng giờ tham dự, điều khác biệt so với lần trước đó chính là bên cạnh anh đã có giai nhân làm bạn. Lần trước đi cùng Tô Nghê là tiệc rượu do Duyệt Đình tổ chức, khi đó quan hệ của hai người vẫn chưa rõ ràng. Bây giờ đã nửa năm trôi qua, lần thứ hai dắt tay nhau tâm trạng cả hai đã khác xưa.Ánh đèn trong buổi tiệc rực rỡ và chói mắt.Tô Nghê mặc bộ lễ phục của nhãn hiệu mà cô thích nhất, vòng eo thon nhỏ, quyến rũ mê người.Cô kéo cánh tay Dịch Trạch Viễn chậm rãi bước đi, đang đi thì phát hiện người đàn ông bên cạnh bước đi mơ hồ, ánh mắt ái muội vẫn luôn dừng trên người cô.Tô Nghê thấp giọng nói: "Anh muốn chết hả, nhìn chằm chằm em làm gì."Dịch Trạch Viễn không dao động, nghiêm túc nói: "Anh đang bận.""Bận cái gì?""Nghĩ tên cho con chúng ta sau này.""..."Tô Nghê cúi đầu mím môi: "Nằm mơ."Dịch Trạch Viễn muốn nói thêm vài lời, bên cạnh bỗng nhiên xuất hiện hai người."Ồ, đây không phải là Dịch tổng sao. Đã lâu không gặp."Thanh âm dị thường quen thuộc, Tô Nghê quay đầu nhìn, quả nhiên là tên đàn ông ghê tởm trong trí nhớ.Giang Nghiêu.Anh ta ôm Đinh Nghiên bên cạnh, ánh mắt ngạo mạn, hoàn toàn không có sự khiêm tốn và cẩn thận như trước."Gần đây có khỏe không, Dịch tổng?"Những lời này nhìn như thăm hỏi, nhưng lại ẩn chứa sự khiêu khích.Dịch Trạch Viễn nhíu mày xoay người, cơ thể thoáng ngửa ra sau đánh giá anh ta vài giây rồi không tiếng động quay người đi.Trên mặt anh nhìn không ra cảm xúc gì. Giang Nghiêu trấn định, tựa như nghĩ tới điều gì, cười đắc ý: "Đêm nay tôi dành giải thưởng doanh nhân trẻ, đoạt mất sự nổi bật của Dịch tổng, thật là có lỗi."Dịch Trạch Viễn không coi ai ra gì giúp Tô Nghê sửa lọn tóc bên tai:"Tiệc tối kết thúc chúng ta đi đâu ăn khuya?"Tô Nghê cười nhạt: "Đi nhà hàng lúc trước được không?""Đổi một nơi khác đi. Nếu không thì chúng mình đi ăn cháo cua nhé?"......Hai người anh một câu em một câu, hoàn toàn xem Giang Nghiêu như không tồn tại.Giang Nghiêu đứng tại chỗ tựa như một tên ngốc thất bại, khuôn mặt lúc đỏ lúc trắng.Đinh Nghiên nhìn vào trong mắt, châm chọc nói: "Giả vờ cái gì, rõ ràng trong lòng sắp tức chết rồi."Nghe vậy, Dịch Trạch Viễn dừng cuộc đối thoại, lười nhác xoay đầu.Anh đi lên phía trước hai bước, nhìn chằm chằm Giang Nghiêu, biểu tình tản mạn có chút coi khinh: "Thứ nhất, tôi khỏe hay không thì liên quan đếch gì tới anh?""Thứ hai, anh dành giải thưởng hay không thì có liên quan gì tới tôi?"Anh thong thả, ung dung lấy khóe mắt đảo qua hai người trước mặt, thở dài một hơi, ngữ khí nhàn nhạt: "Thôi, các người vui vẻ là được rồi.""Anh ——"Sự kiêu ngạo của anh khiến cho Đinh Nghiên tức muốn hộc máu. Cô ta buột miệng muốn nói gì đó, Giang Nghiêu đã nhanh chóng duỗi tay ngăn lại.Dừng một chút, anh ta cố gắng kiềm chế nội tâm đang tức giận, trấn định hòa khí mỉm cười nói: "Nghe nói Dịch tổng sắp tới sẽ mở cuộc họp báo ra mắt bộ sưu tập mới."Đáy mắt anh ta nhanh chóng xẹt qua một tia hung ác, ý vị thâm trường: "Đầu tiên tôi xin chúc sản phẩm mới của anh tung ra thành công."Dịch Trạch Viễn liếc anh ta một cái, không đáp lời, kéo Tô Nghê trực tiếp đi tới khu ăn uống.Đi xa, dư quang của Tô Nghê nhìn bóng dáng Giang Nghiêu và Đinh Nghiên, trong lòng xẹt qua một tia bất an: "Sao em cứ cảm thấy Giang Nghiêu..."Tuy có loại cảm giác kỳ quái, nhưng cụ thể ra sao thì cô không thể nói rõ."Cảm thấy anh ta thế nào?" Dịch Trạch Viễn lặng lẽ nhéo vòng eo của cô: "So với anh đẹp trai hơn?"Tô Nghê giữ đôi tay không an phận của anh: "Dịch Trạch Viễn, gần đây anh nhất định phải tự luyến như vậy sao?"Dịch Trạch Viễn nắm ngược lấy bàn tay tinh tế, mềm mại của cô: "Anh cũng muốn nói, em nhất định phải đáng yêu như vậy sao."Anh làm bộ đánh giá Tô Nghê từ đầu tới chân một lần, híp mắt nói: "Đáng yêu giống như chiếc kẹo que em cho anh lần trước, khiến anh..."Dịch Trạch Viễn chậm rãi tiến lại gần tai Tô Nghê, mang theo ướt át ấm áp kề sát vào vành tai, nhẹ nhàng thổi: "Nhịn không được muốn liếm từ trên xuống dưới một lần."Tô Nghê: "..."Một dòng điện đục lỗ toàn thân, khiến cho cô tê rần.Hình ảnh kia nhanh chóng xẹt qua trong đầu, gương mặt cô lập tức nhiễm từng trận ửng hồng. Xác định xung quanh không ai nghe được đoạn đối thoại, cô tặng một quyền lên ngực Dịch Trạch Viễn: "Anh có thể suy nghĩ chuyện gì đứng đắn hơn vào mỗi ngày không?""Có thể."Dịch Trạch Viễn liếm môi: "Vậy thì trước tiên em hãy để chúng ta không đứng đắn một lần."Tô Nghê: "..."Cút đi.Hai người ở trong góc, anh một lời em một câu ve vãn nhau, bộ dáng rất đánh yêu. Đường Đề đau đớn đứng ở cách đó không xa.Lúc chạm mặt nhau ở cửa Dịch Trạch Viễn chỉ nhàn nhạt gật gật đầu với cô ta, cái gì cũng chưa nói.Ngay cả một tiếng chào hỏi cũng không có.Đường Đề rất đau lòng, vốn tưởng rằng mình rời khỏi YIS thì Dịch Trạch Viễn kiên trì nhiều nhất cũng chỉ vài ngày rồi sẽ tìm cô trở về, cho dù không có tình cảm nhưng hai người đã hợp tác với nhau nhiều năm như vậy, lợi ích sớm đã đặt chung một chỗ. Cô biết người làm ăn hiện thực vô tình, nhưng không nghĩ tới Dịch Trạch Viễn thà làm mất thị trường cũng không cầu cô quay đầu.Đứng về Giang Nghiêu chỉ là dụ binh chi kế muốn Dịch Trạch Viễn cúi đầu, nhưng không nghĩ tới anh hoàn toàn không tiếp chiêu, làm đến hiện tại bản thân cưỡi lên lưng cọp khó leo xuống, tiến thoái lưỡng nan.Cô ta đứng xa xa bỗng nhiên thấy hai người rời đi, suy nghĩ vài giây rồi lặng lẽ đi theo. Không bao lâu sau cô ta thấy Tô Nghê đi vào toilet, Dịch Trạch Viễn đứng ở cửa hút thuốc chờ cô.Đường Đề quyết định hỏi thêm một lần.Muốn hết hy vọng, cũng phải làm triệt để.Cô ta đi đến sau lưng Dịch Trạch