Dịch Trạch Viễn vừa thốt ra, toàn trường im lặng ba giây.Có lẽ bọn họ cũng không ngờ buổi công bố sản phẩm đầy bí ẩn được úp mở bấy lâu nay, đến lúc này lại biến thành công bố tình yêu?Tuy không giống với mong muốn, nhưng đối với đám truyền thông mà nói không thể nghi ngờ đây cũng là một tin tức mang tính bùng nổ.Vì thế, ngày hôm sau đầu đề của tất cả các trang truyền thông cả nước đều là -- "Trong cuộc họp báo ra mắt sản phẩm mới tổng tài Dịch thị đột nhiên tuyên bố tình yêu, ngày kết hôn với bạn gái đang tới gần.""Nhân dịp cho ra mắt một sản phẩm hết sức thần bí của Dịch thị sau 18 năm, tổng tài ở hiện trường điên cuồng rải cẩu lương."......Tô Nghê ngồi trước máy tính xem tin tức trên các trang web lớn, một cái so một cái viết phù hoa thái quá. Cô chống cằm mỉm cười.Dịch Trạch Viễn đi tới, từ sau lưng ôm lấy cô: "Cười gì vậy?"Tô Nghê chỉ vào tin tức trên mạng: "Anh xem, nhà này nói đây là tin tức độc nhất vô nhị, là em mang thai ép hôn anh."Cô hơi xoay đầu nhìn về phía Dịch Trạch Viễn. "Có phải anh nên làm gì đó hay không?"Dịch Trạch Viễn mang theo biểu tình nghiêm túc nhìn chằm chằm màn hình, nghiêm túc gật đầu."Em nói rất đúng, quả thật anh nên làm chút chuyện."Anh đột nhiên xoay ghế bế Tô Nghê lên: "Bây giờ chúng ta nên làm chuyện mang thai thôi."Tô Nghê:???Cô chỉ muốn người đàn ông này bác bỏ tin đồn, được không hả?Chưa hoàn hồn Tô Nghê đã bị Dịch Trạch Viễn ấn lên ghế sofa trong văn phòng, ngoài cửa ngồi đầy nhân viên cô không dám phát ra động tĩnh quá lớn, chỉ có thể hạ giọng: "Tiểu Xuân rất nhanh sẽ tới đây, anh mau buông ra."Dịch Trạch Viễn lười biếng ghé vào ngực cô ôm lấy không bỏ, trong miệng hàm hồ nói gì đó nhưng Tô Nghê không nghe rõ.Cô cúi đầu, chỉ có thể thấy đỉnh đầu của Dịch Trạch Viễn, cả người bị ép tới không thể động đậy."Dịch Trạch Viễn?""Anh mà không đứng dậy em sẽ đánh anh.""Em đếm đến ba."Tô Nghê nói lời đe dọa, Dịch Trạch Viễn vẫn không có động tĩnh.Ý thức được cái gì, cô nằm im một lúc rồi thử chậm rãi dùng sức, từ bên cạnh rút cơ thể ra.Quả nhiên, Dịch Trạch Viễn ngủ rồi.Anh yên tĩnh nằm nghiêng trên sofa, dưới chiếc mũi cao thẳng là đôi môi mỏng mím chặt, lông mày nhíu lại, khuôn mặt thanh tuấn tràn đầy mỏi mệt.Tô Nghê nhìn đến đau lòng, ngồi xuống thảm dựa vào ghế, dùng tay vuốt phẳng lông mày của anh.Lòng bàn tay mềm mại ở trên mặt Dịch Trạch Viễn nhẹ nhàng vuốt ve, biết anh vì chuyện nội y đã bận rộn từ đêm qua đến bây giờ, cô rất muốn vì anh chia sẻ chút gì đó, nhưng chuyện gì cũng không làm được.Giống như ngoài việc cố gắng ra thì cô không biết làm gì khác.Tô Nghê ghé vào cạnh anh, uể oải thở dài một tiếng.Bỗng nhiên, tay cô bị một bàn tay ấm áp bao bọc lấy: "Sao lại ngừng, anh vẫn muốn."Tô Nghê sửng sốt, ngẩng đầu thấy Dịch Trạch Viễn híp mắt, nắm tay cô đưa lên mặt sờ tới sờ lui.Vẻ mặt của anh thoạt nhìn lười nhác, thoải mái, thỏa mãn cực kỳ.Tô Nghê khó có dịp muốn hiền huệ một lần, vì thế ngoan ngoãn tiếp tục vuốt ve khuôn mặt anh, trong miệng dịu dàng nói: "Nếu làm như vậy có thể khiến anh thoải mái, vậy mỗi ngày em đều xoa giúp anh."Nghe vậy Dịch Trạch Viễn bỗng chốc mở mắt nhìn thẳng cô.Sau một lúc: "Kỳ thật em còn có thể làm chuyện khiến anh càng thoải mái hơn."Tô Nghê nhất thời không lĩnh hội được ý tứ trong lời nói của anh, hỏi một tiếng: "Chuyện gì?"Cô nghiêm túc tự hỏi. "Bóp chân hả?""Ừm." Dịch Trạch Viễn cười cười: "...Cái chân thứ ba."Tay Tô Nghê vẫn đặt trên gương mặt anh, phản ứng chậm nửa giây, bên tai nóng lên, tiếp đó chính là một quyền."Cút."Hai người cãi nhau ầm ĩ, nỗi phiền lòng của Dịch Trạch Viễn tiêu tán không ít.Cuộc họp báo ngày hồm qua đột nhiên thay đổi, tuy rằng anh đã đưa tình yêu ra ánh sáng để dời đi lực chú ý của công chúng, nhưng đây cũng chỉ là kế hoãn binh, rất nhiều fans vẫn truy hỏi thời gian ra mắt sản phẩm mới, cũng có số ít truyền thông sắc bén nhìn ra YIS và YOK sặc mùi thuốc súng, suy đoán YIS đột nhiên sửa miệng khẳng định có ẩn tình, nhất thời các loại suy đoán bay đầy trời.Cũng nhờ điều này bộ sưu tập mới của YIS càng tăng thêm vô số cảm giác thần bí, đêm đó đã trở thành đề tài nóng hổi, đồng thời cũng trở thành sản phẩm đáng mong chờ nhất trong năm nay.Đối với Dịch Trạch Viễn mà nói, thật không biết nên cười hay nên khóc.Cười chính là, mình có thể tiết kiệm phí tuyên truyền.Khóc chính là, giai đoạn trước các loại đầu nhập, đã tiến vào sản xuất nội y, toàn bộ trở thành phế thải.Đang đùa nghịch, Âu Tiểu Xuân bỗng nhiên ở bên ngoài gõ cửa.Dịch Trạch Viễn lập tức ngồi nghiêm túc, sửa sang quần áo: " Vào đi."Âu Tiểu Xuân mang theo một người tuổi trẻ đi đến trước mặt anh: "Sếp, Phương Tĩnh Văn tới."Phương Tĩnh Văn là sinh viên khoa thiết kế của học viện mỹ thuật, vì có thiên phú về thiết kế, vừa tốt nghiệp đã được Dịch Trạch Viễn chiêu mộ vào bộ phận thiết kế của công ty, còn lớn mật giao cho cô đảm nhận bộ sưu tập lần này. Phương Tĩnh Văn cũng rất tranh đua, thiết kế hơn ba mươi kiểu dáng, trải qua cuộc bầu chọn của tổ hạng mục, cuối cùng chọn ra mười mẫu.Mà mười mẫu này ngày hôm qua cũng xuất hiện ở cuộc họp báo ra mắt sản phẩm mới của YOK.Dịch Trạch Viễn giương cằm. "Ngồi đi."Phương Tĩnh Văn hôm trước xin nghỉ về quê, ngày hôm qua vừa nghe tin tức đã lập tức đặt vé máy bay trở về, vừa xuống máy bay đã chạy thẳng tới công ty."Dịch tổng." Cô ấy vẫn đứng như cũ, giọng nói run run: "Tôi không bán đứng công ty, xin anh hãy tin tôi."Dịch Trạch Viễn nhìn cô với ánh mắt nhàn nhạt. Tiểu cô nương mang mắt kính, vóc dáng không cao, thẹn thẹn thùng thùng, hiện tại sắc mặt mang theo sợ hãi và khẩn trương."Trước khi cô trở về tôi đã điều tra người bên tổ hạng mục, không có vấn đề." Dịch Trạch Viễn cũng rất khó thuyết phục bản thân tin một cô gái trầm tĩnh như cô sẽ làm ra loại chuyện đê tiện này, nhưng sự thật chính là như thế.Anh dựa vào sofa, mang theo một tia lãnh đạm đầy tiếc nuối: "Lúc thiết kế và sửa chữa bản thảo, đều là cô tự tay làm.""Ngoại trừ cô thì ai có thể nắm được những thứ này.""Tôi..."Phương Tĩnh Văn dồn dập mở miệng, rồi cắn môi dưới dừng lại.Dường như cô ấy đang kịch liệt giãy giụa, muốn nói lại thôi.Dịch Trạch Viễn tiếp tục công tâm: "Mặc dù tôi chưa có chứng cứ, nhưng tuyệt đối có năng lực khiến cô từ đây biến mất khỏi ngành thiết kế. Cô nên nghĩ cho kỹ, lợi ích nhất thời quan trọng, hay là --""Dịch tổng!" Phương Tĩnh Văn bỗng nhiên ngẩng đầu, trong mắt ngậm một tia ủy khuất: "Lúc thiết kế bản thảo tôi đã từng đưa cho Đường tiểu thư một phần."Dịch Trạch Viễn sửng sốt, có chút không tin nhìn cô: "Đường tiểu thư?"Phương Tĩnh Văn gật đầu khẳng định: "Đúng vậy. Dịch tổng, tôi biết anh cảm thấy rất khó tin, nhưng giống như anh vừa nói, ngoại trừ tôi có bản gốc và bản đã được sửa thì không ai có thể tiếp cận những thứ này. Ngay cả tôi cũng không tin người tiền bối mình kính nể, tôn trọng sẽ làm ra chuyện này, nhưng sự thật chính là --"Giọng nói của cô ấy mang theo cảm xúc kích động mà trở nên run rẩy: "Lúc ban đầu tôi đã từng nhờ Đường tiểu thư cho một ít ý kiến, xuất phát từ tín nhiệm tôi trực tiếp gửi bản thảo tới hòm thư của cô ấy...Tôi nghĩ một nhà thiết kế nổi tiếng quốc tế như cô ấy sẽ không lấy trộm ý tưởng của một người vô danh tiểu tốt như mình. Tôi thật sự không nghĩ tới, không nghĩ tới..."Phương Tĩnh Văn cúi đầu lẩm bẩm, lời nói mang theo nghẹn ngào.Tô Nghê ở một bên lẳng lặng nghe xong, ngũ vị trần tạp.Cô lặng lẽ nhìn về phía Dịch Trạch Viễn, trên mặt anh nhìn không ra cảm xúc gì. Anh chỉ ngồi đó, thật lâu cũng không mở miệng.Nhớ mang máng tiệc từ thiện buổi tối đêm đó, trước lúc đi Đường Đề có nói một câu: "Anh sẽ hối hận."Tô Nghê bừng tỉnh, thì ra là thế..Thẳng đến khi tan làm, Dịch Trạch Viễn vẫn dựa bàn làm việc. Anh cần phải chọn ra phương án thích hợp trong thời gian nhanh nhất, tạo ra bộ sưu tập mới để thay thế.Tô Nghê pha ly cà phê cho anh, nhẹ nhàng đặt lên bàn rồi lặng lẽ rời đi."Đi đâu?"Giọng nói của Dịch Trạch Viễn từ phía sau vang lên. Tô Nghê đành ngượng ngùng xoay người."Em..."Mấy ngày trước đã hẹn nhau sẽ giúp Tô Nghê chuyển phòng ở gần câu lạc bộ về tứ hợp