Đối đầu với một con heo sẽ không có kết cục tốt, mấy ngày nay Dịch Trạch Viễn đã học được thói quen chung sống với Tiểu Mỹ. Trải qua vô số lần sức cùng lực kiệt, những chuyện kiểu như lúc ăn cơm bên chân bỗng xuất hiện đầu heo, hoặc lúc đang ngủ bị heo đè tỉnh dậy, đối với Dịch Trạch Viễn mà nói là quá đỗi bình thường.Hôn lễ của anh và Tô Nghê càng ngày càng tới gần. Trong thương giới Dịch gia là một gia đình rất kín tiếng, đột nhiên tuôn ra chuyện hỉ sự lập tức thành đề tài nghị luận nóng hổi, truyền thông gọi đây là hôn lễ thần bí đáng giá chờ mong —— là vì cô dâu Tô Nghê. Bọn họ có rất ít thông tin về cô dâu, kể từ khi BST Nghê Thường bạo hồng họ mới biết tới cô với tư cách là một nhà thiết kế, ngoài điều đó ra họ không hề biết gì về thân phận cũng như bối cảnh gia đình cô, tất cả đều rất mơ hồ.Truyền thông chính là như vậy, càng là chuyện không rõ ràng thì càng phải tìm hiểu kỹ, đặc biệt là khi bạn có quan hệ với nhà giàu số một số hai như Dịch gia. Chuyện xưa sau lưng Tô Nghê càng khiến cho bọn họ tràn ngập tò mò, mỗi nhà đều âm thầm dùng sức, muốn giành được tin tức độc nhất vô nhị.Nhưng Dịch Thiệu Lễ đã sớm nghĩ tới những khả năng này. Ông tung hoành trên thương trường mấy chục năm qua, mạng lưới quan hệ rộng rãi, ngay sau khi quyết định tổ chức hôn lễ cho hai người trẻ ông đã lặng lẽ xóa hết những dấu vết của Tô Nghê ở thành phố A, thậm chí đến cả hồ sơ ở ngôi trường cô theo học cũng đã được làm lại sạch sẽ, không có một tia khả nghi.Không phải ông sợ bối cảnh gia đình Tô Nghê bị đào ra, mà là sợ công chúng mò ra được chút tin tức, rồi sẽ nhằm vào những chuyện mê tín kia để làm ầm ĩ, khiến Tô Nghê phiền lòng.Tất cả mọi chuyện đều diễn ra bình thường. Đinh Thước và Sở Phỉ cũng được chọn làm phù dâu, phù rể.Hôm nay Dịch Trạch Viễn và Tô Nghê đi thử lễ phục. Sở Phỉ thích xem náo nhiệt, muốn gặp việc đời, liền đi theo Tô Nghê .Đây là một studio cao cấp nằm ẩn mình ở một khu vườn vùng ngoại ô thành phố, hoàn cảnh yên tĩnh u nhã, phong cảnh tuyệt vời. Tất cả áo cưới ở đây đều làm bằng thủ công, mỗi bộ chỉ có duy nhất một chiếc, cao quý không thể sao chép.Đây là studio duy nhất của một nhà thiết kế nổi tiếng Anh quốc ở trong nước mà Dịch Thiệu Lễ tìm được.Ba mươi người chẳng phân biệt ngày đêm đẩy nhanh tốc độ thiết kế cho Tô Nghê một chiếc váy cưới đoan trang, hoa lệ. Trên chiếc váy thêu ren phủ thêm một lớp vải voan mong manh màu trắng ngà, toàn thân lễ phục nạm hơn một ngàn viên kim cương lộng lẫy, dưới ánh đèn phát ra ánh sáng bắt mắt, viền đuôi cá thêu đầy hoa, chiếc khăn voan đội đầu dài thướt tha phảng phất mang theo tiên khí, uyển chuyển, nhẹ nhàng mà lãng mạn.“Cô dâu tới rồi.” Giọng nói Sở Phỉ mang theo vui vẻ, từ phòng thay quần áo truyền đến.Tô Nghê chậm rãi từ phòng thay quần áo đi ra, sau khi đứng vững cô khẽ nâng đầu, không quá xác định nhìn về phía Dịch Trạch Viễn:“Anh xem…được không?”“…”Dịch Trạch Viễn sớm đã thay xong tây trang đang ngây ngẩn cả người.Có vô số lần nghĩ tới bộ dáng Tô Nghê vì mình phủ thêm chiếc váy cưới, biết người phụ nữ của mình rất đẹp, nhưng không ngờ rằng lại đẹp đến kinh động lòng người.Mái tóc dài duyên dáng, Tô Nghê rũ mi cười nhạt, đôi môi hồng nhạt thanh tú động lòng người trên làn da trắng như tuyết. Đường cắt may của bộ lễ phục cao cấp tôn lên đường cong hoàn mỹ của cô, phập phồng quyến rũ, đường cong rõ ràng.Rõ ràng một giây trước cô vẫn là dáng vẻ bình thường, một giây sau nghiễm nhiên giống như một nữ thần cao quý không thể khinh nhờn ——Làm người đứng ngồi không yên, thèm nhỏ dãi.Sở Phỉ thấy Dịch Trạch Viễn nhìn đến ngây người, ở trước mặt anh quơ tay rất nhiều lần, nhịn không được cười thành tiếng.“Ha, Dịch tổng!”Dịch Trạch Viễn bị gọi hoàn hồn, xấu hổ ho hai tiếng, tiếp đó là thúc giục Sở Phỉ: “Cái kia, cô tới cách vách thử quần áo của phù dâu đi.”Sở Phỉ mắt nhìn rõ trong lòng sáng tỏ, đôi mắt sáng ngời đảo đảo, ý vị thâm trường nói: “Tôi hiểu tôi hiểu, tôi thử quần áo rất chậm. Hai người cứ chậm rãi nói chuyện…”Cô thức thời dành ra khoảng không gian riêng cho hai người, cười hì hì đi tới cách vách.Thấy cô ấy rời đi, Tô Nghê lên tiếng oán trách Dịch Trạch Viễn: “Anh muốn làm gì? Anh xem ánh mắt của Sở Phỉ kìa, cứ như hai chúng ta muốn ở đây làm chuyện không thể cho ai biết.”Dịch Trạch Viễn mang theo đôi mắt thâm trầm gật gật đầu. “Em phân tích không sai.”Tô