Trên đường trở về Sở Phỉ thấy hai người trầm mặc không nói một lời, kết hợp với biểu hiện kỳ lạ sau khi biết Đường Đề tới, cô ấy lo lắng hỏi: "Có chuyện gì vậy, chẳng lẽ người phụ nữ kia rất phiền phức?"Tô Nghê nhẹ nhàng lắc đầu, rồi lại gật đầu. "Lần trước chúng ta tung video lên mạng khiến Đường Đề thanh bại danh liệt. Sau này cô ta đã cảnh cáo Dịch Trạch Viễn rằng sẽ không bỏ qua tôi."Nói đến đây, Tô Nghê thở dài một hơi. "Nếu người bị nhắm tới là tôi vậy thì không đáng sợ, chỉ sợ cô ta sẽ tìm mọi cách làm loạn trong hôn lễ, đến lúc đó lỡ khiến người vô tội chịu liên lụy thì khổ.""Cũng phải." Sở Phỉ ngưng thần nghĩ, như suy tư gì đó: "Chó nóng nảy sẽ nhảy tường. Đừng nhìn người phụ nữ kia ngày thường đoan trang ưu nhã, đến khi bị dồn vào bước đường cùng không chừng sẽ làm ra nhiều chuyện điên rồ."Dịch Trạch Viễn lòng sinh xúc động nhìn Sở Phỉ. "...Ví dụ như?"Sở Phỉ nhẹ nhàng nhấp môi, chớp chớp mắt ra vẻ thần bí: "Ví dụ như."Cô ấy đếm đầu ngón tay: "Vác súng bước vào hôn trường thấy người liền xử. Hoặc là gắn thuốc nổ trên người, vừa nhìn thấy tôi và Vi Vi thì ôm lấy không bỏ, hoặc...bí mật cầm theo chai hạc đỉnh hồng cho vào rượu giao bôi của hai người."Dịch Trạch Viễn trợn mắt há hốc mồm, sâu kín hỏi: "Phụ nữ mấy người đều đáng sợ như vậy..."Tô Nghê kìm nén khóe môi muốn nhếch lên, cố ý hù dọa anh:"Chẳng lẽ anh chưa nghe qua câu độc nhất lòng dạ phụ nữ?"Dịch Trạch Viễn:...Sở Phỉ tiếp được ám hiệu do cô ném tới, tiếp tục tạo bầu không khí khủng bố: "Vi Vi, khoảng thời gian trước có một tin tức không biết cô có nhìn thấy không. Tin đó nói về một người chồng trật đường ray, phát hiện ra chuyện này cô vợ đã lấy quần lót ngâm vào thuốc trừ sâu rồi đưa anh ta mặc, sau đó người chồng kia đã bị đoạn tử tuyệt tôn."Dịch Trạch Viễn tuy rằng đang lái xe, trên thực tế lỗ tai vẫn luôn dựng thẳng nghe cuộc đối thoại của hai người phụ nữ, nghe đến đó cả kinh đạp phanh.Trên mặt không chút để ý, trong lòng lông tơ dựng thẳng."A, haha." Anh xê dịch mông, giống như tùy ý nói với Tô Nghê: "Ngoại trừ em thì những người phụ nữ khác anh đều không để vào mắt."Thấy anh lập tức tỏ lòng trung thành Sở Phỉ cười ra tiếng: "Dịch tổng đừng sợ, Vi Vi nhà chúng tôi không phải loại phụ nữ tàn nhẫn, độc ác."Người phụ nữ đang cười, vài giây sau bỗng nhiên âm tình bất định thốt ra một câu: "Nhưng tôi chính là người như thế."Dịch Trạch Viễn nhíu mày nhìn cô ấy từ kính chiếu hậu.Sở Phỉ cười hì hì nhai kẹo cao su, làm như không có việc gì: "Cho nên, về sau nếu anh dám bắt nạt Vi Vi..."Cô ấy hừ hừ hai tiếng đầy ý vị thâm trường.Dịch Trạch Viễn chậm rãi thu hồi tầm mắt, không nói gì.Trong lòng yên lặng run rẩy —— phụ nữ thật mẹ nó đáng sợ...Xem ra sau này anh không chỉ phải cẩn thận hầu hạ một con heo, mà ngay cả người vợ đầu gối tay ấp cũng phải dùng vạn tấm lòng để hầu hạ, nếu không thì một ngày nào đó người mặc phải quần lót ngâm thuốc độc chính là mình.Nghĩ tới loại khả năng này Dịch Trạch Viễn lập tức giật mình, cảm thấy dưới háng một trận lạnh lẽo..Liên tiếp mấy ngày Đường Đề không có bất cứ động thái nào khác, nhưng càng như vậy lại càng khiến người Dịch gia sinh lòng bất an. Trước khi bão tố ập đến thường là sóng yên biển lặng, lúc này tĩnh lặng càng khiến cho mọi thứ trở nên đáng sợ.Dịch Trạch Viễn sắp xếp một nhóm đàn ông cao to đi theo Tô Nghê, sợ những lời vui đùa của Sở Phỉ trở thành sự thật. Điều bất ngờ là Tô Nghê dường như không hề để ý, đi đi về về vẫn như bình thường.Thời gian thoáng trôi qua, trước hôn lễ một ngày.Đinh Thước vẫn luôn ồn ào muốn mở một bữa tiệc độc thân cuối cùng cho Dịch Trạch Viễn, bởi vì sau khi kết hôn ít nhiều gì vẫn sẽ bị vợ kiểm soát, muốn ra ngoài chơi bời cùng anh em như trước chắc chắn không dễ dàng. Cho nên, hôm nay Đinh Thước đã mở một buổi tiệc ở SPACE, thuận tiện gọi vài người bạn tốt tới chúc mừng ngày độc thân cuối cùng của anh.Ban đầu Dịch Trạch Viễn vẫn do dự xem có nên đi hay không, bởi mai chính là ngày cử hành hôn lễ, anh không muốn đêm cuối cùng lại xảy ra chuyện ngoài ý muốn. Nhưng thịnh tình không thể từ chối, dù sao bạn bè từ nhỏ đến lớn đã vì anh mà tổ chức buổi tiệc này, anh thực sự ngại từ chối.Thấy anh khó xử, Tô Nghê đẩy anh ra cửa: "Đi đi, em ở nhà sẽ không có chuyện gì đâu.""Đêm nay em không ra ngoài?""Ừ, không đi."Tô Nghê giúp Dịch Trạch Viễn sửa cà vạt. "Hôm nay Tiểu Xuân đón bà ngoại tới, nghe nói bà đã khóc dọc đường, bảo là không nỡ xa em. Bây giờ em phải lên chơi cùng bà."Dịch Trạch Viễn ừ một tiếng, xoay người muốn đi.Đi được hai bước anh bỗng nghĩ tới gì đó, xoay người dặn dò: "Em ngàn vạn lần đừng ra ngoài, ở nhà chờ anh về. Anh nhất định sẽ về trước 12 giờ.""Được rồi." Tô Nghê nhợt nhạt cười. "Hôm nay em phê chuẩn cho anh ra ngoài chơi.""..."Đúng là một người vợ chu đáo.Dịch Trạch Viễn cảm khái ra cửa, đi thẳng tới buổi tiệc độc thân cuối cùng.Trong phòng, một đám người sương khói lượn lờ, lửa nóng mê ly, âm nhạc đinh tai nhức óc. Âm thanh thật lớn khiến Dịch Trạch Viễn ù tai vài giây.Đinh Thước thấy anh vào lập tức đi tới nhiệt tình ôm lấy bả vai, ở bên tai anh lớn tiếng nói: "Tôi tưởng rằng cậu bị kìm kẹp không thể ra ngoài."Dịch Trạch Viễn cười một tiếng, "Cậu đang nói đùa? Tôi muốn đi nào thì đi, ok?"Vừa dứt lời, giọng một người phụ nữ truyền