Editor: Dánh
Kiều Nguyệt luôn cảm thấy có người đang xoa nhẹ bụng cô. Ban đầu lực đạo còn thực nhẹ, nhưng dần dần lại tăng thêm.
Cô nhíu nhíu mi, không kiên nhẫn đánh vài cái vào tay đặt trên bụng mình, trong miệng hừ nói: "Đừng xoa nữa."
Tay trên bụng ngừng mấy chục giây. Ở thời điểm Kiều Nguyệt chuẩn bị ngủ, nó lại động tiếp. Thực mau cô lại cảm giác được xúc cảm ẩm ướt truyền đến từ lỗ tai, giống như bị người liếm.
"Thương Yến, anh làm gì vậy? Đừng hôn." Kiều Nguyệt mở mắt ra, hầm hừ đẩy anh vài cái, hai mắt mông lung trừng anh liếc mắt một cái, lại ghé vào ngực anh, gắt gao ôm anh.
Kiều Nguyệt cọ ngực anh vài cái, thanh âm mơ hồ: "Đáng ghét."
Thương Yến thích cô gái nhỏ gắt gao ôm anh như vậy, cảm giác như cô xem anh là duy nhất.
Anh cúi đầu hôn lên tóc cô, nói: "Nguyệt Nguyệt, anh trai cùng chị dâu anh sẽ đến đây."
Kiều Nguyệt ngẩn ngơ, buồn ngủ nháy mắt biến mất sạch sẽ, đôi tay chống lên ngực anh, lắp bắp nói: "Đến, đến đây cái gì? Đến nơi nào?"
"Anh trai và chị dâu, rất nhanh sẽ qua nhà tìm chúng ta." Thương Yến sờ sờ khuôn mặt đỏ lên vì ngủ của cô.
Xúc cảm trong tay vừa mịn vừa láng, còn mềm mại.
Ánh mắt Thương Yến tối xuống, nhìn chằm chằm mặt Kiều Nguyệt đến xuất thần. Đến bây giờ anh vẫn không hiểu, vì sao mỗi nơi trên người cô gái nhỏ đều trắng mềm như vậy, thơm tho ngọt ngào.
Kiều Nguyệt nghe rõ lời anh, gấp đến mức cào anh: "Có phải anh đem chuyện chúng ta nói cho người nhà anh biết?"
Cô không dám tưởng tượng khi Thương Trị bọn họ biết cô bị Thương Yến bao nuôi có bao nhiêu khiếp sợ.
Đặc biệt là Thương Oánh Oánh. Mỗi lần cô gặp mặt Thương Oánh Oánh, dù là nhắn tin Wechat, cô luôn có cảm giác chột dạ nói không nên lời.
Thương Yến ngẩn ra, lắc đầu, "Anh đã đồng ý với em không nói với những người khác thì sẽ giữ lời."
Kiều Nguyệt nhẹ nhàng thở ra. Chỉ cần Thương Yến không nói ra chuyện của hai người, cô liền không cần lo lắng.
Sắc mặt Thương Yến có chút không được tự nhiên, anh xoa tóc Kiều Nguyệt, ngữ khí trầm thấp: "Nguyệt Nguyệt, khi nào em mang anh về nhà em?"
Tin nhắn Wechat của Thương Trị nhắc nhở anh. Anh với cô gái nhỏ bên nhau cũng được một thời gian rồi. Cô gái nhỏ tuổi còn nhỏ, nếu cô dẫn anh về nhà gặp người lớn thì hai người có thể đính hôn trước, chờ cô đủ tuổi rồi thì lập tức kết hôn.
"Về nhà?" Sắc mặt Kiều Nguyệt mờ mịt.
Thương Yến hôn môi cô, nói thẳng: "Ừ, gặp phụ huynh."
Anh nghĩ nghĩ, ngữ khí cứng đờ bỏ thêm một câu: "Anh sẽ biểu hiện thật tốt."
Con người anh ưu tú như vậy, lại yêu thương cô gái nhỏ, người nhà cô chắc chắn sẽ đồng ý.
Nghĩ đến muốn gặp cha mẹ cô gái nhỏ, Thương Yến đột nhiên có chút khẩn trương.
Kiều Nguyệt bị một câu "gặp phụ huynh" của anh hù đến ngây người vài giây, ánh mắt hiện lên hoảng loạn, cắn môi, nhỏ giọng làm nũng: "Hừ, gặp phụ huynh cái gì chứ, chúng ta mới ở bên nhau có vài ngày."
Cô đúng là có chút thích Thương Yến, nhưng cũng chỉ là chút thôi, cũng không có ý nghĩ khác.
Thương Yến rũ mắt nhìn Kiều Nguyệt.
Thì ra gặp phụ huynh còn tùy vào thời gian bên nhau của hai người dài hay ngắn.
Anh ôm cô gái nhỏ vào ngực, "Thế thì đại khái bao lâu em mới đưa anh về nhà?"
Kiều Nguyệt hừ hừ, nói bậy: "Chí ít cũng 1,2 năm, đến khi tình cảm chúng ta ổn định mới có thể gặp người lớn nha."
Dù sao 2 năm sau Thương Yến cũng kết hôn, đến lúc đó hai người tách ra rồi, cũng không có chuyện gặp người lớn nữa.
Ngực Thương Yến có chút buồn, còn muốn 1,2 năm nữa mới ra mắt người lớn được.
Không biết vì sao anh cứ cảm thấy cô gái nhỏ có chuyện gì lừa anh.
"Nguyệt Nguyệt," Trong lòng Thương Yến bất an, anh quyết định tranh thủ một chút, "cảm tình hiện tại của chúng ta đã rất ổn định."
Đời này ngoại trừ cô gái nhỏ, anh sẽ không thích, càng sẽ không cưới người phụ nữ nào khác.
"Ổn định cái gì chứ." Kiều Nguyệt thấy anh lại bắt đầu nói chuyện ngây ngốc, nhẹ trừng anh một cái, "Chúng ta mới bên nhau có mấy ngày, tình cảm ổn định chỗ nào? Nếu bây giờ em mang anh về nhà chắc chắn ba mẹ em sẽ không đồng ý."
Kiều Nguyệt ôm cánh tay anh, chủ động hôn anh, thanh âm mềm như bông, "Thương Yến, anh đã nói chuyện gì cũng nghe em mà."
Thương Yến ôm mặt cô, cúi đầu hôn lên.
Chỉ cần cô gái nhỏ chủ động một cái, liền có thể câu tâm anh đi.
"Nguyệt Nguyệt," Thương Yến chống lên trán cô, "anh nghe em, 1,2 năm sau rồi mới ra mắt người lớn."
Đến lúc đó cô gái nhỏ cũng đã đủ tuổi, vừa vặn có thể cùng người nhà cô thương lượng chuyện hôn sự.
Kiều Nguyệt đỏ mặt hừ hừ, đẩy đẩy anh, "Anh trai và chị dâu anh không phải sắp đến đây sao? Anh mau rời giường đi."
Thương Yến ôm cô, lại hôn vài phút mới rời đi.
...
Khi Thương Yến đến lầu 1, Thương Trị và Dung Lê đã đang ngồi đợi anh.
"A Yến, mau lại đây." Dung Lê cười đến hai mắt đều cong lên, vẫy tay với anh.
Thương Yến đi đến ngồi xuống đối diện hai người, mặt không biểu tình gật đầu chào: "Anh trai, chị dâu."
"A Yến, chuyện lớn như vậy sao lại không nói cho chúng ta biết?" Sắc mặt Dung Lê phá lệ ôn nhu, "Cô gái em đang quen là ai? Người ta cũng đã mang thai, em phải chịu trách nhiệm."
Thương Trị vẻ mặt đồng ý, ho nhẹ, "Chị dâu em nói rất đúng. A Yến, em cũng đừng nghĩ đến chuyện bao dưỡng hay không bao dưỡng nữa. Cô gái nhà người ta còn trẻ, chịu ở cùng với một người đàn ông lớn tuổi là em, còn mang thai rồi, em nên biết đủ, sớm chút cưới người ta vào nhà."
Thật không dễ dàng, anh còn cho rằng đời này đều nhìn không tới cảnh A Yến cưới vợ sinh con.
Biểu tình Thương Yến lãnh đạm, "Hai người làm sao biết em và ..."
"Em nói cái gì?" Thương Trị ngắt lời anh, sắc mặt nghiêm túc, "Nếu không phải Oánh Oánh nhìn thấy tin tức trên mạng thì em còn muốn gạt chúng ta bao lâu?"
Sắc mặt Thương Yến sửng sốt, tin tức trên mạng?
Anh lấy điện thoại mở Weibo ra, phát hiện anh và cô gái nhỏ đều lên hotsearch. Nhưng mặt cô gái nhỏ đã bị làm mờ.
Thương Yến đặt điện thoại lên bàn, ngước mắt, "Tin tức không phải sự thật, em ấy không có thai."
"Không có thai?!" Thương Trị và Dung Lê gần như đồng thời cùng lên tiếng, hai người đầy mặt mất mát trừng mắt nhìn Thương Yến.
Dung Lê áp xuống mất mát trong lòng, bình tĩnh mở miệng: "Dù không có mang thai nhưng chuyện hai người ở bên nhau là thật."
"Đúng vậy." Thái độ Thương Trị cũng cứng rắn lên,