Editor: Dánh
Thương Yến nỗ lực hồi tưởng sinh hoạt một mình trước kia, nhưng phát hiện căn bản nghĩ không ra, mỗi một hình ảnh đều có sự hiện diện của cô gái nhỏ.
Vô luận là cô gái nhỏ đáng thương nhìn anh khóc, thở phì phì cào anh mắng anh, hay là ôm eo anh mềm mại làm nũng, đều khiến anh thích.
Anh giật mình, nhìn chằm chằm văn kiện trên bàn, đột nhiên cảm thấy nhàm chán vô vị.
Thương Yến gọi điện thoại cho Hạ Trình, kêu hắn hủy bỏ lịch trình tiếp theo và ngày mai, rồi mặc xong quần áo rời văn phòng.
Anh muốn mau một chút thấy cô gái của anh, ôm cô, hôn cô, cùng cô ở bên nhau.
Cửa thang máy mở ra, Thương Yến nhấc chân đi ra ngoài. Khi đi ngang qua đại sảnh, anh thấy có chút ồn, không ít người tụ tập tại một chỗ châu đầu ghé tai nhau, bộ dáng xem kịch vui.
Thương Yến chau mày. Cả tòa cao ốc này đều là công ty thuộc Thương Thị.
Anh không thích hoàn cảnh ồn ào, nên nơi này trong thời gian làm việc đều tương đối yên tĩnh. Cúi đầu nhìn thoáng qua đồng hồ trên cổ tay, rõ ràng còn chưa đến thời gian tan tầm.
Thương Yến mặt không biểu tình nhìn thoáng qua đám người vây xem, xoay người rời đi. Anh vừa đi vài bước thì đột nhiên trong tiếng ồn ào nghe thấy một câu nói mỏng manh ủy khuất.
"Rõ ràng là cô đâm vào tôi, vì sao tôi phải xin lỗi?"
Bước chân Thương Yến hơi ngừng, mặt đầy nghi hoặc nhìn về phía đám người. Thanh âm này hình như giống với Nguyệt Nguyệt nhà anh.
Anh còn không kịp suy nghĩ cẩn thận thì trong đám người lại truyền đến một câu: "Sao cô lại đẩy tôi? Buông ra!"
Lần này, trong thanh âm còn mang theo khóc nức nở và run rẩy.
Thương Yến đã hoàn toàn xác định đây là thanh âm cô gái của anh.
Kiều Nguyệt cảm thấy bản thân thật xui xẻo, cô không nên lén đến đây tìm Thương Yến.
Không chỉ lãng phí canh cô nấu cả buổi sáng, còn bị một người phụ nữ điên làm phiền.
Vừa rồi cô ta dùng sức đâm lại đây, cô theo phản xạ duỗi tay chắn một chút, hiện tại cánh tay có chút đau.
Khi ngã trên mặt đất, hình như mông bị thương, hiện tại mông cũng nóng rát, có chút đau.
Người phụ nữ trước mặt còn nắm lấy cánh tay cô, móng tay dài của cô ta đâm vào da thịt cô.
Kiều Nguyệt cúi đầu nhìn thoáng qua, đau đến nước mắt dâng đầy hốc mắt.
Cô ngẩng đầu hung tợn trừng mắt người phụ nữ trước mặt, dùng sức rút tay về, "Cô mau thả tôi ra!"
Dáng người cô nhỏ xinh, thanh âm mềm mại nhút nhát, hiện tại hai mắt còn đỏ bừng, nhìn qua vô cùng đáng thương.
Tài nguyên Đồng Khinh Khinh thật vất vả có được lại bị người ta đoạt, tâm tình cô rất kém.
Liếc mắt cái người trước mặt toàn thân trên dưới đều là hàng lề đường, nhìn là biết sinh viên nghèo kiết xác, cô cười lạnh nói: "Hiện tại cô gái nhỏ nào cũng đều yếu ớt như vậy? Làm sai bị người khác nói vài câu lại khóc sướt mướt? Tật xấu này là bị ai sủng thành nha?"
Kiều Nguyệt ngây ngốc trừng mắt nhìn Đồng Khinh Khinh, bên tai là tiếng bàn luận của đám người vây xem, cô gắng đem nước mắt nghẹn lại.
Sắc mặt người đại diện bên người Đồng Khinh Khinh khẽ thay đổi, nhìn Kiều Nguyệt như tính toán gì đó.
Hắn đi đến trước vài bước, định mở miệng nói gì đó thì phía sau lại truyền đến tiếng nói trầm thấp lạnh nhạt.
"Là tôi sủng."
Ánh mắt Thương Yến lạnh băng, trên mặt không biểu tình. Khi anh đi vào trong đám người, có người nhận ra anh, lập tức nhiệt tình chào hỏi anh: "Chào Thương tổng."
Thương Yến nhìn chằm chằm Đồng Khinh Khinh, "Tôi sủng cô gái của tôi, cô có ý kiến?"
Người đại diện của Đồng Khinh Khinh phản ứng nhanh hơn. Hắn nhớ tới hotsearch thời gian trước, cả người lạnh lẽo.
"Thương, Thương tổng." Đồng Khinh Khinh cũng đeo khẩu trang, cô ngây ngốc nhìn Thương Yến đột nhiên xuất hiện, cả lòng chìm xuống đáy cốc.
Tầm mắt Thương Yến di chuyển xuống, thấy nơi Kiều Nguyệt bị Đồng Khinh Khinh bắt lấy nổi lên một vòng màu đỏ, trong lòng giận dữ, sắc mặt âm trầm, "Buông tay."
Đồng Khinh Khinh theo bản năng buông tay Kiều Nguyệt.
Không để ý đến đám người đang vây xem, Thương Yến duỗi tay đem Kiều Nguyệt ôm vào lòng, nhìn cánh tay trắng nõn của cô hiện lên vết nhéo chói mắt, nhẹ giọng hỏi cô: "Có đau không?"
Anh không hỏi còn tốt, anh vừa hỏi Kiều Nguyệt liền cảm thấy trên người rất đau.
Cô đem mặt chôn vào ngực anh, ôm eo anh rầu rĩ kêu: "Thương Yến ..."
Cô gái nhỏ hốc mắt hồng hồng, thanh âm khàn khàn đáng thương. Cả trái tim Thương Yến vừa mềm vừa đau, trực tiếp bế cô lên, xoay người rời đi.
Đem người ôm về văn phòng, Thương Yến thật cẩn thận đặt cô lên sô pha nhỏ, tháo ba lô nhỏ trên người cô ra, nhận bình thủy trong tay cô.
Kiều Nguyệt nhìn thoáng qua bình thủy, ủy khuất nói: "Thương Yến, canh bên trong bị đổ hết rồi."
Thật giận, đây đều là canh cô cực khổ nấu cả sáng.
Thương Yến để bình thủy qua một bên, ngồi trên sô pha ôm cô vào lòng, dịu dàng dỗ cô, "Đói bụng? Anh kêu trợ lí đi mua cơm cho em."
Tay anh đặt trên eo cô gái nhỏ, trong lòng rốt cuộc cảm thấy kiên định. Hai ngày không được ôm cô gái nhỏ, anh cứ như cảm thấy đã qua nhiều năm.
"Thương Yến," Kiều Nguyệt bắt lấy tay anh trừng anh, hừ nói: "canh này là em nấu rất lâu, cứ như vậy bị đổ, đây là cho anh uống đó."
Thương Yến ngẩn người, "Cho anh?"
Tầm mắt anh chuyển qua bình thủy, ngực nóng lên. Cô gái nhỏ nấu canh đem tới công ty cho anh.
Kiều Nguyệt không muốn thừa nhận là cố ý nấu canh cho anh, hừ hừ nói: "Là em nấu nhiều quá uống không hết nên mới mang đến đây cho anh, không phải cố ý nấu cho anh."
Trong lòng Thương Yến hơi mất mát, nhưng rất nhanh ngực lại trướng đến tràn đầy. Cô gái nhỏ nấu canh uống không hết, thứ đầu tiên nghĩ đến là đưa canh còn dư cho anh.
"Nguyệt Nguyệt," Thương Yến hôn mặt cô, "đừng ở kí túc xá ở trường nữa, dọn về nhà đi."
Kiều Nguyệt chống lên ngực anh, không được tự nhiên lắc đầu, "Không cần, em muốn ở kí túc xá chuyên tâm ôn tập."
"Nhưng ở nhà vẫn có thể ôn tập được." Thương Yến dịu dàng dỗ cô, "Mấy ngày nay anh vừa học được món ăn mới, em về nhà anh nấu cho em ăn."
Kiều Nguyệt có chút động tâm, nhưng vẫn cắn răng từ chối, "Em không muốn về."
Không muốn cùng anh thảo luận vấn đề này, Kiều Nguyệt ghé vào ngực anh, giơ tay lên, "Thương Yến, tay em đau quá."
Thương Yến cúi đầu xem tay cô, trong lòng căng thẳng, ở dưới bàn lấy ra hộp y tế, cẩn thận nâng tay cô, giúp cô thoa thuốc.
Miệng vết thương hơi đau đớn, Kiều Nguyệt cau mày hừ hừ, nhớ tới lời vừa rồi của người phụ nữ kia, mặt hơi nóng. Cô hình như ngày càng yếu ớt.
Loại vết thương nhỏ này, trước kia cô chưa bao giờ thấy đau, vì sao bây giờ Thương Yến vẻ mặt đau lòng dỗ dành cô, ngược lại cô cảm thấy cả người chỗ nào đều đau?
Thương Yến thoa thuốc giúp cô, ngẩng đầu thấy thần sắc cô gái nhỏ ngây ngốc, xoa đầu cô, "Còn đau sao?"
"Thương Yến," Kiều Nguyệt ngước mắt nhìn anh, "có phải em yếu ớt quá không?"
Làm sao đây, dù biết bản thân có chút yếu ớt nhưng cô không muốn thay đổi.
"Sao lại hỏi như vậy?" Thương Yến vừa dứt lời, lại trầm mặt nói, "Nguyệt Nguyệt, em đừng để ý người khác nói như thế nào, em một chút cũng không yếu ớt."
Anh nâng mặt cô lên, "Anh thích em như vậy, mềm mềm mại mại, vừa đáng yêu vừa đẹp."
Anh thích nhất bộ dáng mong manh của cô gái nhỏ. Cô gái của anh, dù yếu ớt hơn nữa anh vẫn nguyện ý sủng.
Kiều Nguyệt bị anh dỗ đến vui vẻ, duỗi tay đến trước mặt anh, "Tay em mỏi."
Thương Yến nâng tay cô, nhẹ nhàng xoa xoa. Phát hiện trên tay cô có dấu vết hồng hồng, anh hỏi: "Sao lại bị đỏ?"
"Hừ, còn không phải do người phụ nữ vừa rồi?" Kiều Nguyệt cảm thấy vừa giận vừa ủy khuất, "Em đi đường bình thường, chính cô ta tự mình đâm tới, khiến em ngã trên đất, còn ở đó đổi trắng thay đen, nói em đi đường không có mắt, sao lại có người không nói lí lẽ như vậy?"
Nghe cô gái nhỏ bảo bị ngã trên đất, ánh mắt Thương Yến trầm trầm, động tay trên tay càng nhẹ nhàng, miệng không quên nói: "Nguyệt Nguyệt em xem, em vừa rời khỏi anh, những người này sẽ ăn hiếp em. Sau này em cứ ngoan ngoãn ở bên anh, sự tình như hôm nay sẽ không lại phát sinh."
Anh muốn