Editor: Dánh
Kiều Nguyệt nhìn chằm chằm Thương Yến, càng nhìn trong lòng càng bực bội, rầu rĩ, rất không thoải mái.
Cô gái nhỏ chỉ nhìn chằm chằm anh, không nói gì cả, trong lòng Thương Yến không khỏi khẩn trương.
"Nguyệt Nguyệt?" Anh nhẹ giọng kêu cô, "Nếu mệt thì em cứ về nghỉ ngơi đi, anh ..."
"Ai nói em mệt?" Kiều Nguyệt không kiên nhẫn trừng anh, "Em đã nói một chút cũng không mệt, sao anh phiền như vậy chứ?"
Thương Yến ngơ ngẩn, cô gái nhỏ hình như lại không biết vì sao giận rồi.
"Sao anh không nói gì?" Kiều Nguyệt nhìn anh thần sắc sững sờ, trong lòng khó chịu.
Thương Yến thực thành thật hỏi: "Nguyệt Nguyệt, có phải em lại giận rồi không?"
"Em không có giận." Kiều Nguyệt lập tức phủ nhận.
Thương Yến nhìn cô gái nhỏ, miệng cô cắn chặt lại, trong mắt mang theo tức giận, mặt mày cũng có chút uể oải, giống như rất khó chịu.
"Em đang giận." Thanh âm Thương Yến hơi thấp, anh nghĩ nghĩ, nói: "Nguyệt Nguyệt, hôm nay anh đến nhà em, không có nói trước với em nên em giận đúng không?"
Anh đem mọi lí do có khả năng đều nghĩ một lần, chỉ có mỗi lí do này sẽ làm cô gái nhỏ giận, vì cô còn chưa muốn công khai quan hệ của hai người.
Thương Yến nhẹ giọng dỗ cô: "Nguyệt Nguyệt em yên tâm, chú dì sẽ không biết chuyện của chúng ta, sau này anh cũng sẽ cẩn thận."
Kiều Nguyệt thấy anh vẫn luôn đang dỗ dành cô, trong đầu không khống chế được tưởng tượng sau này anh bao nuôi cô gái khác, mỗi ngày khen cô ta xinh đẹp, nấu cơm giặt đồ cho cô ta, mua váy đẹp cho cô ta, đút cô ta ăn ngon, trước khi ngủ còn giúp cô ta xoa bụng.
Càng nghĩ trong lòng càng khó chịu, cô hướng Thương Yến rống: "Khốn khiếp, sau này không được bao nuôi cô gái khác."
Trong lòng Thương Yến hoang mang, không hiểu vì sao cô gái nhỏ đột nhiên có ý nghĩ này. Sắc mặt anh bình tĩnh gật đầu, "Anh chỉ dưỡng em."
Kiều Nguyệt vẫn cảm thấy không đủ. Miệng anh nói chỉ bao nuôi cô, nhưng anh cũng nói qua là hai năm sau sẽ kết hôn.
Đến lúc anh cưới người khác, chắc chắn sẽ không cần cô. Hừ, đàn ông thối, bao nuôi cô còn muốn cưới người khác.
Kiều Nguyệt hung tợn trừng anh, hung dữ nói: "Hai năm sau anh không được kết hôn."
"Vì sao?" Sắc mặt Thương Yến hơi trầm xuống.
Thời gian hai năm đã đủ lâu rồi, chẳng lẽ cô gái nhỏ còn muốn chờ thêm mấy năm nữa mới muốn gả cho anh?
Kiều Nguyệt khẽ cắn môi, mềm mại la lên: "Sao anh nhiều ý kiến như vậy chứ? Em nói không được thì là không được, tóm lại hai năm sau anh không được kết hôn."
Ánh mắt Thương Yến tối xuống, nhìn chằm chằm cô gái nhỏ không nói gì.
Kiều Nguyệt nóng nảy, "Thương Yến, có phải anh lại không nghe lời em? Hay là anh vẫn muốn kết hôn?"
Ủy khuất trong lòng cô chậm rãi dâng lên, không lẽ anh vội vã muốn cưới người khác như vậy?
Hốc mắt Kiều Nguyệt nhịn không được đỏ lên, ủy khuất ba ba nhìn chằm chằm anh.
Nguyên bản lời chuẩn bị nói ra lại bị thần sắc ủy khuất của cô gái nhỏ khiến cho tâm hoảng ý loạn. Thương Yến vội vàng thấp giọng dỗ cô: "Được, anh đều nghe em. Nguyệt Nguyệt, em đừng giận, cũng đừng khóc."
Anh càng nhân nhượng cô, trong lòng Kiều Nguyệt càng khó chịu.
Cô nhỏ giọng nói: "Thương Yến, em rất khó chịu."
Sắc mặt Thương Yến sốt ruột: "Chỗ nào khó chịu? Anh đưa em đi bệnh viện."
"Không đi bệnh viện," Kiều Nguyệt lắc đầu, "Ngực em khó chịu, bụng không thoải mái, cả người đều không thoải mái."
Thanh âm cô gái nhỏ yếu ớt, đầu gục xuống, thoạt nhìn cảm xúc suy sụp. Ngày thường hai tròng mắt sáng lấp lánh cũng trở nên ảm đạm không ánh sáng.
Thương Yến gấp đến mức thanh âm phát lạnh: "Nguyệt Nguyệt, nghe lời, anh đưa em đi bệnh viện."
Anh xoay người liền muốn đi.
"Anh quay lại." Kiều Nguyệt cắn răng kêu anh lại, "Em nói không có việc gì, không đi bệnh viện."
Thương Yến nhìn cô: "Nhưng ..."
"Nhưng cái gì mà nhưng." Kiều Nguyệt rầu rĩ ngắt lời anh, uể oải ỉu xìu liếc mắt nhìn anh, "Em thật sự không có việc gì, ngủ một giấc thì tốt rồi, anh cũng sớm một chút nghỉ ngơi đi."
Cô nói xong, không hề nhìn thần sắc Thương Yến, xoay người đóng cửa sổ lại, cởi áo khoác, nằm lên giường.
Kiều Nguyệt sờ sờ mặt, "Mình ngủ một giấc thì tốt rồi."
Ngày mai cô sẽ tốt lên, cô mới sẽ không vì Thương Yến sau này cưới người khác mà thương tâm khổ sở.
Kiều Nguyệt nhắm mắt lại, nhưng cô ngủ không được, đầu ngày càng tỉnh táo.
Cô ở trên giường lăn qua lộn lại, trong đầu đều là khuôn mặt Thương Yến.
"Khốn khiếp, sau này nếu anh dám cưới người khác, em vĩnh viễn không cho anh cắn, nghẹn chết anh."
Mới vừa nói thầm xong, Kiều Nguyệt nghĩ đến Thương Yến nếu cưới người khác thì có thể cắn của cô ta, không cần lại dỗ cô cắn cô.
"Cốc, cốc."
Bên tai đột nhiên truyền đến thanh âm, Kiều Nguyệt từ trên giường ngồi dậy, nghi hoặc nhìn về phía cửa sổ.
Mấy chục giây sau, thanh âm không còn. Cô vừa chuẩn bị nằm xuống lại nghe được có người nói chuyện.
"Nguyệt Nguyệt, là anh, mở cửa."
Hai mắt Kiều Nguyệt trừng lớn, từ trên giường bò dậy, chạy đến mở cửa sổ ra.
Gió đêm rất lạnh, Kiều Nguyệt vừa mở cửa, gió lạnh lập tức lùa vào cổ cô, cô bị đông lạnh đến thân thể theo phản xạ co rúm lại, ngây ngốc nhìn người đàn ông trước mặt.
Thương Yến đóng cửa sổ lại, nhìn lướt qua áo ngủ mỏng manh trên người cô gái nhỏ, giơ tay bế cô lên, hạ giọng nói: "Lạnh không?"
Thân thể cô gái nhỏ vừa rồi mới run rẩy vài cái, chắc chắn là bị lạnh rồi.
Anh ngồi vào bên giường, ôm chặt cô gái nhỏ vào lòng, lấy chân bọc chân cô lại, chỉ lộ khuôn mặt nhỏ kiều diễm của cô.
Thương Yến đặt tay lên bụng cô gái nhỏ, nhẹ nhàng xoa xoa, "Còn đau không? Anh xoa giúp em sẽ không đau nữa?"
Kiều Nguyệt ghé vào ngực anh, duỗi tay sờ quần áo anh, lạnh băng.
Nhớ tới nhiệt độ bên ngoài, tuy không biết người đàn ông ngu ngốc này dùng cách gì trèo qua, nhưng chắc chắn anh ở bên ngoài rất lâu rồi, quần áo trên người đều đã lạnh đến cứng ngắc.
"Anh sao lại ngốc như vậy chứ, em cũng đã nói không sao." Đầu quả tim Kiều Nguyệt ẩn ẩn đau, giơ tay che lại khuôn mặt lạnh băng của anh, tức giận đến muốn khóc.
Động tác trên tay Thương Yến dừng lại, anh nghe lời cô gái nhỏ nói, nhìn mặt cô, không biết vì sao, trong lòng đột nhiên nổi lên cảm xúc tê dại mềm mại.
Nắm lấy tay cô gái nhỏ, tai anh hiện lên màu hồng không rõ ràng, cúi đầu cắn vành tay cô, thanh âm hơi khàn: "Nguyệt Nguyệt, có phải em đang đau lòng anh không?"
Hai người ở bên lâu như vậy, cô gái nhỏ chưa từng dùng loại ánh mắt này nhìn anh.
Kiều Nguyệt nhẹ nhàng trừng anh một cái, trên tay cẩn thận vuốt mặt anh. Đợi đến khi trên mặt anh khôi phục lại nhiệt độ bình thường, cô cầm chăn thật cẩn thận đắp lên người anh, dùng sức ôm chặt thân thể lạnh băng của anh.
Không có được đáp án như mong muốn, trong lòng Thương Yến hơi vội. Anh ôm cô gái nhỏ, hôn lên mặt cô, "Nguyệt Nguyệt, em còn chưa trả lời anh."
Anh cấp bách muốn biết cô gái nhỏ có phải đang đau lòng anh hay không, có phải thích anh nhiều hơn trước không.
Kiều Nguyệt nhỏ giọng hừ hừ, "Anh ngốc như vậy, ai sẽ đau lòng anh chứ."
Lời cô gái nhỏ khiến trong lòng Thương Yến mất mát, anh ngơ ngẩn nhìn mặt cô, lại hỏi lần nữa: "Nguyệt Nguyệt, em thật sự không có đau lòng anh?"
Mặt Kiều Nguyệt đỏ lên, nhẹ đẩy anh vài cái, "Ngốc chết đi được."
Sao lại có người đàn ông ngốc như vậy chứ.
Thương Yến không hiểu ý cô gái nhỏ, anh không chết tâm muốn hỏi tiếp, lại bị cô trừng mắt vài lần.
Kiều Nguyệt chui ra khỏi ngực Thương Yến, nằm lên giường, mặt đỏ hồng nhìn anh, "Anh lát nữa có quay về không?"
Ánh mắt cô mang theo mong chờ, không muốn người đàn ông này quay về, tối nay cô đột nhiên muốn ngủ chung với anh.
Vừa rồi cô gái nhỏ vẻ mặt mất mát rời đi, trong lòng Thương Yến lo lắng, mới có thể làm ra hành động trèo tường tổn hại hình tượng của anh.
Anh chưa từng nghĩ tới ở lại ngủ chung với cô gái nhỏ, vì biết cô chắc chắn sẽ không đồng ý.
Nhưng hiện tại thanh âm cô gái nhỏ mềm mại hỏi anh, ánh mắt nhìn anh còn mang theo ngượng ngùng.
Tim Thương Yến đập nhanh, anh thử thăm dò nói: "Nguyệt Nguyệt, anh muốn ở lại với em."
"Vậy được rồi," Trong lòng Kiều Nguyệt vui vẻ, khóe miệng giơ lên, ngạo kiều hừ nói: "em cho anh ở lại ngủ, nhưng chỉ được ngủ thôi, không được làm chuyện khác."
Thương Yến ngơ ngác nhìn cô gái nhỏ, không tin được cô thật sự đồng ý rồi. thường ngày anh phải dụ dỗ cái kiểu, cô gái nhỏ mới đồng ý ngủ chung với anh một đêm.
"Anh ngây ngốc cái gì?" Kiều Nguyệt nhẹ nháng kéo tay anh, ưỡn bụng nhỏ, "Nhanh nằm xuống giúp em xoa bụng."
Thương Yến lập tức phản ứng lại, nhanh chóng nằm xuống, nằm nghiêng mặt hướng về cô gái nhỏ, nhìn chằm chằm khuôn mặt trắng nõn đỏ ửng của cô.
Kiều Nguyệt kéo tay anh đặt lên bụng mình, "Mau xoa xoa cho em."
Trong lòng Thương Yến nhũn ra, cọ cọ mặt cô gái nhỏ, kéo cô ôm vào trong ngực, nói: "Được."
Bụng cô gái nhỏ thật mềm, trong miệng mềm mại rầm rì. Phòng cô tuy có chút bừa nhưng rất ấm áp, trong không khí có mùi sữa thơm ngọt đặc trưng trên người cô gái nhỏ, nghe vào khiến thể xác và tinh thần anh thả lỏng.
Anh cúi đầu, cô gái nhỏ trong lòng mềm mại dựa vào người anh, cả người nho nhỏ một đoàn, mặt đỏ đặc biệt đẹp.
Thương Yến hôn mặt cô, môi, bám vào nàng bên tai nói nhỏ, "Nguyệt Nguyệt, em ngày càng đẹp."
"Thật?" Kiều Nguyệt túm quần áo trước ngực anh, nhìn chằm chằm anh.
Cả người Thương Yến nóng lên, gật gật đầu, "Ừ."
Cô gái nhỏ mỗi ngày càng đẹp lên, khiến anh hận không thể mỗi giây mỗi phút mang cô theo bên người.
Kiều Nguyệt ghé vào trong ngực anh, hôn hôn mặt anh, mềm mềm mại mại hỏi anh: "Thương Yến, anh có muốn cắn em không?"
Trên mặt cô gái nhỏ ngây thơ, mang theo một tia nói không rõ quyến rũ, thanh âm bị cô ép thấp, lời nói ra khiến thân thể anh nháy mắt nổi lên phản ứng.
Thương Yến nguyên bản liền đối cô gái nhỏ không có sức chống cự, hiện tại cô hơi chút cố ý câu dẫn anh, phòng bị trong lòng anh tức khắc sụp đổ.
"Nguyệt Nguyệt," Anh ôm cô gái nhỏ, lòng bàn tay nóng bỏng, thanh âm vừa gấp lại khàn, "anh rất muốn cắn em. Bây giờ có phải em đang câu dẫn anh?"
Anh thích