Editor: Dánh
"Cưới em." Thần sắc Thương Yến hồi phục bình tĩnh.
Anh sờ sờ khuôn mặt ngây ra của cô gái nhỏ, lại cúi đầu hôn cô, trong miệng không ngừng nói nhỏ: "Nguyệt Nguyệt, anh muốn nhanh chóng cưới em về nhà."
Cưới cô gái nhỏ về, đánh dấu "Bà Thương" lên người cô, thế thì sau này tất cả mọi người đều biết, cô gái nhỏ là của anh.
Tim Kiều Nguyệt đập cực nhanh, trong đầu lộn xộn, cô nhất thời không biết cảm giác trong lòng hiện tại là kinh hỉ hay kinh sợ.
"Thương Yến," Kiều Nguyệt bắt lấy tay anh, sắc mặt mờ mịt, ấp úng hỏi: "anh, anh vì sao muốn cưới em?"
Rõ ràng ban đầu nói là bao nuôi, anh vì sao muốn cưới cô?
Thương Yến vuốt khuôn mặt mềm mịn của cô gái nhỏ, nghe lời cô hỏi, nói một cách đương nhiên: "Anh dưỡng em, tất nhiên muốn cưới em."
Anh chỉ dưỡng mỗi cô gái nhỏ, đời này cũng chỉ muốn hôn cô ngủ với cô. Ngoài cô ra, ai anh cũng không cần.
"Nhưng cái này không giống nha." Tay Kiều Nguyệt bắt lấy tay anh dần dùng sức.
Anh nói dưỡng cô, còn không phải là ý bao nuôi cô sao? Ai sẽ cưới người mà mình bao nuôi chứ?
Thương Yến kiên nhẫn dỗ cô: "Có gì không giống? Nguyệt Nguyệt, anh sẽ dưỡng em cả đời."
Cô gái nhỏ đẹp như vậy, nhất định có rất nhiều người muốn dưỡng cô. Nếu anh đã dưỡng cô thì sẽ không nhường cô cho người khác.
Cả người Thương Yến hưng phấn, chôn mặt vào cổ cô gái nhỏ, "Nguyệt Nguyệt, sau này anh sẽ luôn dưỡng em, em vui không?"
Chỉ cần nghĩ đến ở bên cô cả đời. Cả trái tim anh đều bủn rủn hưng phấn, cô gái nhỏ chắc chắn cũng thấy sung sướng giống anh.
Sắc mặt Kiều Nguyệt dần nhiễm hồng, từng chuyện khi hai người ở bên nhau hiện lên trước mắt.
Anh hình như rất sớm từng nói là chỉ ôm cô hôn cô cắn cô, cả đời này chỉ dưỡng cô một người.
Thì ra anh nói cả đời cũng không phải dỗ cô, anh thật sự muốn dưỡng cô cả đời, cưới cô về làm vợ.
Kiều Nguyệt ngơ ngẩn nhìn Thương Yến, cô nên sớm đoán ra tâm tư người đàn ông này. Rốt cuộc anh luôn ngây ngốc, thường ngày cũng sẽ không nói dối, trong lòng nghĩ gì nói đó, chưa bao giờ sẽ
chọc cô giận, dù không biết bản thân sai ở đâu nhưng vẫn ngây ngốc nhận sai.
"Thương Yến," Kiều Nguyệt ôm eo anh, tim đã sớm đập hỗn loạn, nhịn không được lại hỏi lần nữa: "anh thật sự muốn cưới em? Không phải vì dỗ em vui?"
Thương Yến cắn môi cô, "Ừ, anh muốn cưới em, vẫn luôn muốn."
Đáng tiếc cô gái nhỏ tạm thời không muốn gả cho anh, còn muốn chờ thêm ba năm.
"Trước kia anh nói dưỡng em, không phải ý muốn bao nuôi em hả?" Kiều Nguyệt nắm quần áo anh, gắt gao nhìn chằm chằm anh.
Thương Yến không chút suy nghĩ liền tiếp lời cô: "Anh là muốn dưỡng em, cả đời dưỡng, ngoài em ra sẽ không có người khác."
Cô gái nhỏ là người duy nhất anh muốn dưỡng, sau này hai người chắc chắn sẽ kết hôn. Rõ ràng là cùng một vấn đề, anh không hiểu vì sao cô gái nhỏ muốn hỏi lại.
Kiều Nguyệt sửng sốt. Suy nghĩ người đàn ông quả nhiên không giống người thường. Người đàn ông nào bao nuôi phụ nữ không vì mới mẻ kích thích, đến lúc chán rồi sẽ quăng bỏ đổi người mới.
Cố tình anh ngu ngốc, còn muốn cưới cô.
Kiều Nguyệt cảm thấy mặt mình thật nóng. Buồn bực trong đáy lòng và cảm giác bị đè nén trên ngực mấy ngày nay, tại giờ khắc này đột nhiên hoàn toàn biến mất.
Cô giơ tay chọc chọc mặt anh. Thì ra người đàn ông này không phải chỉ nghĩ bao nuôi cô hai năm, anh còn muốn cưới cô về nhà làm vợ.
Kiều Nguyệt phảng phất nghe được tiếng vang của trái tim mình "Bùm, bùm". Cô thật vui vẻ, không biết vì sao, chính là thật vui vẻ.
"Thương Yến." Kiều Nguyệt đỏ mặt, ngượng ngùng kêu tên anh.
"Ừ?"
Bộ dáng cô gái nhỏ mặt đỏ hồng, mềm mềm mại mại kêu tên anh, là giống trước kia. Nhưng Thương Yến nhìn cô gái nhỏ, trong lòng đột nhiên thấy khẩn trương.
Anh nhẹ giọng nói: "Nguyệt Nguyệt."
Có phải cô gái nhỏ có gì muốn nói với anh?
Kiều Nguyệt ngước mắt, nhìn sắc mặt anh đần ra. Đã đến lúc này rồi, người đàn ông này cũng không biết nói lời hay dỗ dành cô, thật ngốc chết đi được.
Cô mềm mại dựa vào ngực anh, nói: "Từ khi nào anh bắt đầu nghĩ muốn cưới em?"
Trong lòng Thương Yến có trực giác, những lời tiếp theo cô gái nhỏ hỏi cực kì quan trọng, anh nhất định phải trả lời cho tốt.
Sắc mặt anh nghiêm túc nhớ lại.
Bắt đầu từ khi nào nghĩ muốn cưới cô gái nhỏ? Anh cũng không biết.
Lần đó cô gái nhỏ hỏi anh khi nào kết hôn, anh chỉ cảm thấy tuổi cô gái nhỏ còn quá nhỏ, ít nhất phải đợi cô 20 tuổi, mới có thể suy xét chuyện kết hôn.
Kiều Nguyệt không hài lòng việc anh trầm mặc quá lâu, hừ nói: "Anh sao lại không trả lời? Chuyện này còn nghĩ lâu như vậy, có phải thật ra anh không nghĩ cưới em, chỉ nói dỗ em vui thôi?"
"Anh không có lừa em," Thương Yến ôm cô gái nhỏ, "anh thật sự muốn cưới em."
Ngữ khí anh hơi ngừng, thần sắc trên mặt không được tự nhiên, lỗ tai chậm rãi biến hồng, "Nguyệt Nguyệt, từ lần đầu tiên em đâm vào ngực anh, anh ôm lấy em thì anh liền cảm thấy cả người em trắng trẻo mềm mại, rất đẹp."
Kiều Nguyệt nhớ lại chuyện ngày đó, mặt đỏ hồng nhìn hắn, "Rồi sao nữa?"
Thương Yến bám vào bên tai cô, nắm tay cô đi xuống, thanh âm mang theo nóng bỏng, khàn khàn nói: "Nguyệt Nguyệt, lần đầu tiên anh ôm em, nơi này của anh nổi lên phản ứng. Trước kia nó đều an phận thủ thường, đây là lần đầu tiên nó muốn nếm thử hương vị phụ nữ."
Phản ứng lại lời anh nói, Kiều Nguyệt rút tay ra, mặt đầy đỏ bừng trừng anh: "Anh không biết xấu hổ."
Thương Yến nắm chặt tay cô gái nhỏ, không cho cô rút tay về.
Anh cúi đầu hôn môi cô, "Anh không có không biết xấu hổ, đây là phản ứng sinh lý bình thường, chỉ đối với em mới có. Nguyệt Nguyệt, từ khi nó có phản ứng với em, anh liền không khống chế được muốn gặp em, ôm em, hôn em, sờ em."
Thương Yến nhìn vào hai mắt cô gái nhỏ, "Mỗi ngày đều muốn cắn em, ngủ em."
"Ai muốn nghe anh nói những cái này chứ." Kiều Nguyệt hừ hừ, đầy mặt không được tự nhiên: "Em chỉ muốn biết, anh là từ khi nào bắt đầu nghĩ muốn cưới em."
Thương Yến thực thành thật nói: "Nguyệt Nguyệt, anh cũng không biết anh từ khi nào bắt đầu nghĩ muốn cưới em."
"Loại chuyện này anh cũng không biết?" Kiều Nguyệt không vui nhéo anh.
"Anh thật sự không biết." Thương Yến nói, "Lúc trước em không vui, kêu anh đi dưỡng nữ nhân khác, anh cũng đã thử qua."
Nhớ tới cô gái nhỏ không chút để ý rống anh, kêu anh đi dưỡng người khác, hiện tại trong lòng Thương Yến vẫn cảm thấy buồn bực, rất không thoải mái.
Anh nhẹ nhàng cắn một ngụm lên mặt cô gái nhỏ, thanh âm trầm thấp nói: "Anh đi Thịnh Nhạc tìm người trắng mềm giống em. Nhưng anh nhìn những người đó, trong lòng chỉ có chán ghét, căn bản không muốn dưỡng họ."
"Nguyệt Nguyệt, từ đó về sau anh liền biết em cùng họ không giống nhau. Trên đời này có rất nhiều cô gái, nhưng anh chỉ muốn dưỡng em, chỉ muốn cắn em."
Sắc mặt anh nghiêm túc đứng đắn, thanh âm thuần hậu hơi khàn, lời nói càng khiến Kiều Nguyệt nghe xong tâm hoa nộ phóng.
Cô rầm rì một hồi, liếc yêu Thương Yến một cái, nói thầm: "Hừ, anh ngày càng biết dỗ người."
"Nguyệt Nguyệt, lời anh nói đều là thật lòng, không có dỗ em." Thương Yến bế cô gái nhỏ lên, "Anh không bản thân khi nào muốn cưới em, nhưng từ khi em đâm vào ngực anh, từ ánh mắt đầu tiên nhìn thấy em, anh liền muốn dưỡng em. Em đẹp, đáng yêu như vậy, anh hy vọng mỗi ngày mở mắt ra, đều có thể nhìn thấy em."
Cả trái tim Kiều Nguyệt đều bị lời anh nói đến mềm nhũn, ôm eo anh, khóe miệng ngăn không được giương lên.
Cô ở trong lòng cẩn thận nghiêm túc suy nghĩ lại lời Thương Yến vừa nói một lần, sắc mặt đột nhiên sửng sốt, hừ mạnh một tiếng, hung dữ túm quần áo anh: "Anh còn thử bao nuôi người khác?"
Thương Yến ngẩn người, lập tức phủ nhận, "Không có."
"Anh vừa mới nói đó, anh thử dưỡng qua người khác." Kiều Nguyệt thật tức giận, cào anh vài cái.
Thương Yến cẩn thận che chắn cho cô, thấp giọng dỗ dành: "Không có dưỡng qua người khác. Nguyệt Nguyệt, em đừng giận, anh chỉ nhìn họ vài lần, trong lòng chưa từng nghĩ dưỡng họ."
Ngày đó anh đi Thịnh Nhạc chọn vài người, chỉ là muốn nhìn một chút, anh muốn nhìn họ có giống với cô gái nhỏ không, có khiến anh sinh ra xúc động muốn dưỡng họ không.
Cho dù cuối cùng thật sự có ý nghĩ muốn dưỡng họ, anh cũng sẽ không dưỡng. Anh đã có cô gái nhỏ, vậy là đủ rồi.
Kiều Nguyệt nhìn chằm chằm anh, hừ hừ, vẫn cảm thấy không hài lòng, "Anh thật sự không nghĩ tới dưỡng họ?"
"Thật sự, từ đầu tới cuối anh chỉ muốn dưỡng em."
Buồn bực trong long Kiều Nguyệt biến mất không ít, ngữ khí chua lòm hỏi: "Vậy anh nói xem, những cô gái đó có đẹp không? Có phải họ rất nghe lời anh đúng không?"
Những nơi ăn chơi này cô cũng biết một chút. Những cô gái bên trong đều đã qua huấn luyện, biết làm sao để quyến rũ đàn ông.
Nói không chừng Thương Yến cũng đã từng bị họ quyến rũ qua.
Kiều Nguyệt cắn môi, giơ tay đánh anh, "Hư hỏng, lưu manh, ai cho anh nhìn người phụ nữ khác?"
Thương Yến nhìn cô gái nhỏ trong ngực đang thở phì phì đánh anh, không biết vì sao lúc này cô gái nhỏ càng giận thì trong lòng anh càng vui.
Anh thấp giọng dỗ: "Nguyệt Nguyệt, anh không có nhìn người phụ nữ khác, họ một chút cũng không đẹp."
"Anh không nhìn họ sao biết họ một chút cũng không đẹp?" Kiều Nguyệt hung dữ trừng anh, "Kẻ lừa đảo."
Thân thể Thương Yến tê dại, cảm thấy cô gái nhỏ vô cớ gây rối khiến anh luống cuống chân tay, á khẩu không trả lời được.
Dỗ dành cô gái nhỏ vui vẻ còn khó hơn nói chuyện làm ăn trên thương trường.
"Nguyệt Nguyệt, anh tùy tiện nhìn lướt qua thì biết họ không đẹp bằng em." Thương Yến hôn lên mặt cô gái nhỏ, "Thật sự, em mới là cô gái đẹp nhất trên đời."
Kiều Nguyệt đẩy anh ra, hừ lạnh nói: "Anh có ôm họ không?"
"Không có."
Biểu tình Kiều Nguyệt vẫn căng chặt như cũ, "Thế có hôn họ không? Có cắn họ không?"
Hừ, nếu anh dám cắn