Editor: Dánh
Thương Trị đối với sự giáo dục nhiều năm của mình với Thương Yến vẫn rất có tin tưởng.
Hắn vỗ vỗ bả vai Thương Yến, vui mừng nói: "Em phải nhớ kĩ lời mình nói hôm nay."
Thương Yến chỉ muốn hắn mau rời đi, bình tĩnh nói: "Ừ."
"Em có biểu tình gì đó?" Thương Trị đột nhiên không muốn đi nữa, trầm khuôn mặt nói: "Gấp trở về để chiếm tiện nghi con gái nhà người ta hả?"
Trong lòng Thương Yến nóng nảy, chịu đựng tính tình nói: "Em không có chiếm tiện nghi của Nguyệt Nguyệt."
Cô gái nhỏ là anh dưỡng, anh hôn cô sờ cô đều là chuyện đương nhiên.
"Còn nói không có?" Thương Trị nhìn anh, "Vừa rồi là ai ôm con gái nhà người ta hôn môi? Nơi này là công ty, em không được làm bậy. Có những chuyện chỉ có thể làm ở nhà."
Thương Trị là một người truyền thống, loại chuyện thân mật này hắn nghĩ chỉ có thể về nhà đóng cửa lại làm.
Thương Yến thật sâu nhìn thoáng qua Thương Trị: "Anh, anh không hiểu."
"Sao anh không hiểu? Anh đã kết hôn, vợ và con đều có, hiểu nhiều hơn cái đứa độc thân như em." Sắc mặt Thương Trị không vui, "Tóm lại em nghe anh, sau này những chuyện này chỉ có thể làm ở nhà."
Nói với tiểu bối những chuyện này, trương mặt già của Thương Trị bắt đầu nóng lên, xua xua tay. "Được rồi, anh phải về thương lượng với chị dâu em chuyện hôn sự của hai đứa, em nhớ chú ý đúng mực."
Hắn nói xong, sắc mặt cực tốt xoay người rời đi, trong miệng lầm bầm lầu bầu: "Hai năm rất nhanh, rất nhiều chuyện cần chuẩn bị trước."
///
Thương Yến trở về văn phòng, thấy cô gái nhỏ ngồi ngốc ra trên sô pha, khuôn mặt nhỏ có chút nhăn, không biết đang nghĩ gì.
Anh bước nhanh đến bên người cô gái nhỏ, duỗi tay ôm cô vào lòng, sờ sờ mặt cô, gấp gáp nói: "Nguyệt Nguyệt, người dư thừa đi rồi, chúng ta tiếp tục."
Anh cúi đầu bắt đầu hôn mặt Kiều Nguyệt.
"Anh gấp cái gì chứ? Vừa rồi em mất mặt muốn chết." Kiều Nguyệt đẩy anh ra, hừ nói: "Em có chuyện muốn nói."
Thương Yến nhẹ nắm lấy tay cô gái nhỏ, không hiểu vì sao cô thấy mất mặt.
Kiều Nguyệt dựa vào ngực anh, gắt gao ôm eo anh, rầu rĩ nói: "Vừa rồi có phải em biểu hiện không tốt không? Anh trai anh có thể ngoài mặt đối tốt với em nhưng thật ra không hài lòng, muốn anh và em chia tay nhau không?"
Cô nghiêm túc nghĩ lại lời Thương Trị, trong lòng cứ cảm thấy không ổn. Trước kia cô đến nhà Thương Trị chơi, vợ chồng họ đúng là đối với cô rất tốt, nhưng đó là vì cô là bạn học của Oánh Oánh.
Bây giờ thân phận cô là vợ Thương Yến, không biết trong lòng Thương Trị có thể không thích cô không.
"Thương Yến," Kiều Nguyệt bĩu môi, trong mắt hiện lên lo lắng, "nếu anh trai anh không thích em thì sao? Nếu anh trai anh cho em một ngàn vạn* muốn em rời khỏi anh thì sao?"
*Một ngàn vạn = 10.000.000 NDT ~ 35 tỉ VND
Trên TV đều chiếu như vậy đó, người có tiền không thích con gái gia cảnh bình thường nên dùng tiền đuổi họ đi.
Kiều Nguyệt túm quần áo Thương Yến, mắt trông mong nhìn anh.
Thương Yến cúi đầu nhìn mặt cô gái nhỏ, cảm thấy lời cô nói thật đáng yêu.
"Sẽ không." Anh nhẹ vuốt tóc cô gái nhỏ, "Anh trai anh đối em rất hài lòng, sẽ không có không thích em."
Ngữ khí anh hơi ngừng, lại nói: "Cho dù sau này anh trai anh cho em một ngàn vạn muốn em rời khỏi anh, em cứ nhận lấy tiền, xem như tiền tiêu vặt. Sau đó anh cho em mấy trăm triệu, để em quay lại với anh gả cho anh." (Editor: làm giàu không khó ????)
Mặt Kiều Nguyệt đỏ lên, trong lòng ngọt ngào, mềm mại nói thầm: "Có ai lại bẫy anh trai mình như vậy chứ, nếu em thật sự lấy tiền anh trai anh, sao em có thể không biết xấu hổ tiếp tục ở bên anh?"
Cô mới không vì tiền mà rời khỏi Thương Yến. Anh tốt như vậy, sau này khó mà tìm được người đàn ông vừa ngốc vừa hồ đồ nhưng toàn tâm toàn ý đối tốt với cô.
"Vì sao là không biết xấu hổ?" Biểu tình Thương Yến nghi hoặc, "Nếu anh trai anh cho em một ngàn vạn, em lấy tiền rời khỏi anh, sau đó anh lại cho em mấy trăm triệu, em lấy tiền gả cho anh, không phải rất bình thường sao?"
Kiều Nguyệt ngẩn ra, nhìn Thương Yến mặt đầy nghiêm túc, đầu óc cô xoay xoay, không nhịn được gật đầu, "Hình như anh nói rất có lí."
"Nguyệt Nguyệt," Thương Yến hôn khuôn mặt ngẩn ra của cô gái nhỏ, "chuyện em lo lắng sẽ không xảy ra. Cho dù có xảy ra, em cũng không cần để ý, sau này người em gả cho là anh. Chuyện anh muốn làm không ai có thể ngăn cản."
Kiều Nguyệt ghé vào ngực anh, hừ hừ, nhỏ giọng nói: "Biết rồi."
Thương Yến thấy cô gái nhỏ ngoan ngoãn mềm mại ôm anh không nói chuyện nữa, bám vào bên tai cô dỗ: "Nguyệt Nguyệt, bây giờ anh có thể hôn em chưa?"
Anh dùng sức ôm chặt cô gái nhỏ, ánh mắt dừng trên đôi môi hồng nộn của cô, không cách nào dời mắt được.
Kiều Nguyệt đẩy anh ra, nhớ lại biểu hiện vừa rồi của anh, đỏ mặt trừng anh, "Em còn có chuyện muốn nói với anh. Vừa rồi anh có ngốc không chứ? Chuyện chúng ta ngủ chung riêng tư như vậy, sao anh lại nói ở trước mặt anh trai anh? Mất mặt chết đi được."
"Không mất mặt." Thương Yến nhẹ nhàng vỗ lưng cô, "Nguyệt Nguyệt, anh nói đều là sự thật, em đúng là ôm anh mới ngủ được, vì sao em lại thấy mất mặt."
Kiều Nguyệt thấy sắc mặt anh nghiêm túc, ngượng ngùng nói: "Tóm lại sau này loại chuyện này anh không được nói ở trước mặt người khác."
"Nguyệt Nguyệt, anh ..."
"Anh cái gì mà anh?" Kiều Nguyệt cắn răng hừ nói: "Anh chỉ cần nghe em là được, không được phản bác."
Thương Yến thấy thái độ cô gái nhỏ cứng rắn lên, thuận theo gật đầu nói: "Được, anh nghe em."
"Như vậy là được rồi, nói nhiều như vậy làm gì." Kiều Nguyệt nhỏ giọng nói thầm.
Thương Yến cúi đầu nghe cô gái nhỏ lải nhải, bế cô lên, "Nguyệt Nguyệt, bây giờ anh có thể hôn em chưa?"
"Anh vẫn nhớ chuyện này sao." Kiều Nguyệt mặt đỏ hồng đẩy anh.
Thương Yến ôm mặt cô, "Ừ, anh muốn hôn em. Nguyệt Nguyệt, lúc anh ở bên em, anh không nhịn được luôn muốn hôn em."
Kiều Nguyệt nhớ tới sắc mặt mất mát vừa rồi của anh, mềm lòng nói: "Được rồi,