Editor: Dánh
Cô nhanh chóng cúi đầu, không dám lại xem Thương Yến. Qua vài giây cũng không nghe tiếng anh nói chuyện, tim Kiều Nguyệt đập nhanh, lòng bàn tay đổ mồ hôi, yết hầu căng thẳng.
Cô nhớ tới mấy ngày trước cúp điện thoại của anh, còn thay đổi số điện thoại, sợ đến muốn khóc.
Thương Oánh Oánh phát hiện Kiều Nguyệt không thích hợp, cô cầm tay Kiều Nguyệt kinh ngạc nói: "Nguyệt Nguyệt, cậu có sao không? Sao tay đổ nhiều đầy mồ hôi thế này? Không thoải mái chỗ nào?"
Kiều Nguyệt nhìn thoáng qua Thương Oánh Oánh, lắc đầu, nhẹ giọng nói: "Oánh Oánh, tớ không sao."
Thanh âm cô rất nhỏ, bởi vì sợ hãi Thương Yến, giọng mang theo âm run, nghe vào đáng thương lại bất lực.
Nguyên bản nhìn quần áo của Kiều Nguyệt, Thương Yến không vui lạnh mặt, chuẩn bị giáo huấn cô. Hiện tại nghe thanh âm nho nhỏ mềm mại lại đáng thương của cô, đầu quả tim Thương Yến liền mềm nhũn.
Anh nhớ tới ba ngày trước, thân thể cô hình như không thoải mái, cơn giận giảm vài phần. Bước vài bước lên trước, duỗi tay muốn ôm Kiều Nguyệt.
Chỉ là anh vừa mới vươn tay, Kiều Nguyệt liền kéo tay Thương Oánh Oánh, mặt đầy hoảng sợ lui về sau, hốc mắt cô đỏ bừng, thanh âm run rẩy nói: "Chú, xin, xin, xin lỗi, cháu, cháu ..." Không phải cố ý cúp điện thoại của chú.
Câu cuối cô không nói nổi thành lời, miệng Kiều Nguyệt trương trương, thân thể cô khẽ run, mở to đôi mắt ngập nước mắt, thẳng tắp nhìn chằm chằm Thương Yến.
Tay Thương Yến chậm rãi buông, nhìn hai mắt cô gái hồng hồng, thân thể còn đang run rẩy. Tưởng là cô lạnh, sắc mặt lại trầm xuống.
Rõ ràng thân thể không thoải mái còn ăn mặc phong phanh như vậy. Anh định cởi áo khoác của mình khoác cho cô, lại bị Thương Trị kéo tay, trách cứ nói: "A Yến, đây là bạn học của Oánh Oánh, là khách, em lạnh mặt doạ người ta làm gì?"
Thương Trị nói xong, lại nhìn Kiều Nguyệt, sắc mặt hoà ái, "Nguyệt Nguyệt, con đừng quan tâm nó, với ai nó cũng lạnh mặt như vậy, không phải nhắm vào con một người đâu."
Thương Oánh Oánh cũng phản ứng lại, duỗi tay che chắn trước người Kiều Nguyệt, không vui trừng Thương Yến, "Chú, sao chú lại như vậy? Nguyệt Nguyệt là bạn của cháu, cháu không cho phép chú hung dữ với bạn ấy."
Thương Yến nhìn hai người bảo vệ Kiều Nguyệt, định nói cho họ biết là Kiều Nguyệt là cô gái anh đang dưỡng.
Kiều Nguyệt sợ Thương Yến sẽ nói vài lời kỳ quái trước mặt mọi người, cô vội vàng nói: "Không không không, không phải vấn đề của chú ấy, là vấn đề của con."
Cô nhìn Thương Yến, trong ánh mắt là khẩn cầu: "Chú, xin lỗi chú."
Không biết vì sao, Thương Yến hiểu ám chỉ của Kiều Nguyệt, ánh mắt hơi trầm xuống nhìn chằm chằm cô.
Chẳng lẽ cô gái nhỏ không muốn người khác biết anh đang dưỡng cô? Đoán không ra ý của Kiều Nguyệt, Thương Yến nhìn cô không nói lời nào.
Thấy anh không nói bậy, Kiều Nguyệt thở phào. Thương Oánh Oánh bên cạnh cô lại không vui, hung hăng trừng Thương Yến, cúi đầu lôi kéo tay Kiều Nguyệt, ngượng ngùng nói: "Nguyệt Nguyệt, chúng ta ra ngoài sân chơi."
Thương Oánh Oánh kéo tay Kiều Nguyệt, xoay người chạy ra ngoài.
Thẳng đến bóng dáng Kiều Nguyệt hoàn toàn biến mất, Thương Yến mới thu hồi tầm mắt, sắc mặt không tốt. Vừa nãy cô chạy ra ngoài, một ánh mắt cũng không liếc anh.
Nhìn em trai không bớt lo của mình, Thương Trị nhịn không được đánh anh vài cái, bất đắc dĩ nói: "Hôm nay em sao thế? Đối một cô gái làm mặt lạnh, sắp hù khóc người ta rồi. Bộ dạng em như thế này, khó trách vẫn luôn độc thân, có con gái thích mới là lạ."
...
Kiều Nguyệt bị Thương Oánh Oánh kéo ra ngoài sân hóng gió, cô trong lòng nghĩ về Thương Yến, cứ cảm thấy sợ hãi không thôi.
"Nguyệt Nguyệt, bị doạ rồi?" Thương Oánh Oánh quơ quơ tay trước mặt cô.
Kiều Nguyệt lắc đầu, lại gật đầu. Cô thật sự bị doạ choáng váng, không nghĩ tới Thương Yến là chú của Thương Oánh Oánh.
Nhớ tới vừa rồi Thương Oánh Oánh nói xấu Thương Yến lời nói, Kiều Nguyệt cả người càng không thoải mái. Xem ra Thương Yến người này thật có bệnh thần kinh, địa vị thân phận anh ta như vậy mà đến 30 tuổi vẫn độc thân, chưa nói chuyện yêu đương bao giờ.
"Cậu đừng sợ, mấy ngày nay cậu cứ tránh chú tớ là được. Chú rất bận, hay đi sớm về trễ." Thương Oánh Oánh không ngừng lải nhải.
Kiều Nguyệt thất thần gật đầu, không biết làm sao mới hoàn toàn thoát khỏi Thương Yến.
Hai người ở ngoài sân nói chuyện phiếm một lúc, lại dắt chó đi dạo.
Dần dần, Kiều Nguyệt đem Thương Yến ném ra sau đầu, cùng Thương Oánh Oánh chơi đến hưng phấn.
Thương Yến ở ban công lầu hai nhìn xuống, nhìn chằm chằm Kiều Nguyệt đang chơi đùa cùng cháu gái dưới sân.
Bên tai thỉnh thoảng truyền đến tiếng cười đùa của hai người. Làn da cô gái nhỏ trắng mịn, phần da thịt lộ ra bên ngoài của cô trong mắt anh càng trắng đến chói mắt.
Thương Yến cau mày, trong lòng không thoái mái. Cô không nghe lời anh, chút nữa phải hảo hảo giáo huấn cô mới được.
"Cốc, cốc"
"Thiếu gia, đến giờ cơm tối rồi."
Thanh âm lễ phép của dì giúp việc vang lên. Thương Yến nhìn ra ngoài sân, Kiều Nguyệt không còn ở đó. Anh lập tức xoay người rời phòng.
Vừa xuống đến nhà ăn lầu một, tai anh lại nghe thấy thanh âm mềm mềm mại mại của Kiều Nguyệt. Lỗ tai hơi ngứa, Thương Yến bước vài bước đến trước bàn ăn, trực tiếp ngồi xuống bên cạnh Kiều Nguyệt.
Không khí nhà ăn nháy mắt an tĩnh. Khuôn mặt trẻ tuổi của Dung Lê do được bảo dưỡng kĩ hiện lên vẻ kinh ngạc, chỉ vị trí bên cạnh ông xã mình Thương Trị, nói: "A Yến, chỗ này mới là chỗ ngồi của em."
Thương Yến liếc mắt một cái, "Không cần, em thích ngồi chỗ này."
Dung Lê ngẩn ra, không hiểu Thương Yến bị làm sao? Rõ ràng em ấy không thích ngồi cạnh người lạ mà.
Cô còn muốn nói gì đó, Thương Trị bên cạnh kéo kéo tay cô, lắc đầu.
Thương Yến quay mặt qua, thấy trên trán Kiều Nguyệt còn tầng mồ hôi mỏng. Nghĩ đến cô không muốn mọi người biết chuyện của hai người, Thương Yến nhịn xuống động tác muốn giúp