Editor: Dánh
Đợi thật lâu Thương Yến cũng không thấy Kiều Nguyệt sờ anh, mà chỉ ngây ngốc nhìn mình.
Thương Yến nóng vội, tay cô gái nhỏ nhỏ nhắn mềm mại, sờ anh nhất định rất thoải mái.
"Nguyệt Nguyệt," Ngữ khí Thương Yến hơi khàn, đôi tay nâng mặt cô, tận lực mềm nhẹ lau khô nước mắt cô, lại cúi đầu hôn hôn. Anh kéo bàn tay trắng nõn của cô sờ soạng ngực mình vài cái, thanh âm vội vàng thúc giục cô: "Anh cũng muốn bị chiếm tiện nghi, em nhanh sờ anh đi."
Tay cô mềm như vậy, vừa sờ ngực anh vài cái đã khiến thân thể anh cảm thấy vô cùng thoải mái.
Sắc mặt Kiều Nguyệt trướng đến đỏ bừng, dùng sức giật tay về, la lên: "Ai muốn sờ anh chứ, đồ không biết xấu hổ."
Trên đời này sao lại có người đàn ông như vậy, trong lòng biến thái còn hỉ nộ vô thường, da mặt lại dày lại không biết xấu hổ!
Kiều Nguyệt đẩy anh ra, "Anh mau chóng rời khỏi phòng tôi."
Thương Yến bắt lấy tay cô, kỳ quái nói: "Là em nói anh chiếm tiện nghi của em, nên anh mới cho em sờ lại."
Tâm tư con gái thật khó đoán. Anh dưỡng một cô đã thấy khó dỗ, Hoắc Tiêu lại có thể cùng lúc dưỡng vài cô, hắn là làm sao dỗ hết?
Kiều Nguyệt trừng anh, lần đầu tiên cảm thấy bất lực. Đầu óc người đàn ông này thật sự không bình thường, hay anh đang cố tình chơi cô?
"Thân thể đàn ông cùng phụ nữ sao giống nhau?" trong lòng Kiều Nguyệt bực bội, "Anh mau chóng rời khỏi phòng tôi, tôi muốn đi ngủ."
Khuôn mặt Thương Yến trầm xuống, "Không giống nhau chỗ nào? Anh sờ em, em cũng sờ anh, chúng ta đều chiếm tiện nghi của nhau, vậy là huề."
Anh lần nữa kéo tay Kiều Nguyệt đặt trên mặt mình, thanh âm lạnh lùng: "Em sờ anh nhanh lên."
Kiều Nguyệt nghe ra sự lạnh lẽo trong giọng anh, co rúm người lại, giọng nói nức nở: "Tôi, tôi không sờ. Thương Yến anh buông tôi ra, buông ra."
Cô không chịu sờ anh, kiên nhẫn của Thương Yến đều hao hết. Anh duỗi tay kéo Kiều Nguyệt vào ngực, cúi đầu hôn môi cô, tay nhéo nhẹ cằm cô.
Cằm Kiều Nguyệt tê rần, theo bản năng mở miệng muốn kêu lên. Miệng cô vừa hơi mở ra, liền có thứ gì xông vào.
Kiều Nguyệt bị hôn đến cả người nhũn ra, đầu lưỡi tê dại, Kiều Nguyệt yếu ớt đấm lưng anh.
Thương Yến càng hôn càng sâu, anh cảm thấy vẫn không đủ, tay hơi vội vàng đem cô trên dưới sờ soạng một lần. Trên đời này sao lại có cô gái hợp ý anh như thế, thân thể trắng nõn mịn màng, thanh âm cũng mềm mại dễ nghe.
Hiện tại lại giống con mèo nhỏ, mềm mại ngoan ngoãn nằm yên trong ngực anh, tùy anh hôn môi vuốt ve.
"Nguyệt Nguyệt, Nguyệt Nguyệt." Nụ hôn anh dừng lại, chống vào trán cô, thân mật kêu tên cô.
Anh không biết làm sao mới có thể biểu đạt tâm tình vui sướng của bản thân, chỉ biết từng cái từng cái mổ lên môi cô, nói nhỏ bên tai cô: "Nguyệt Nguyệt, chỉ cần em ngoan ngoãn, anh sẽ luôn dưỡng em."
Ánh mắt Kiều Nguyệt dần dần tỉnh táo, tay cô chống ngực Thương Yến, lấy hết can đảm nói: "Ai muốn anh dưỡng, tôi không muốn bị anh dưỡng."
Thương Yến cho rằng cô đang giận dỗi, sờ sờ mặt cô, nhẹ giọng dỗ dành: "Nguyệt Nguyệt ngoan, đừng nháo, anh có mua quà cho em."
Anh đem quà mình mua đưa cô, mở ra: "Em nhìn xem có thích không?"
Kiều Nguyệt ngơ ngác nhìn món quà.
"Hôm đó em cúp điện thoại của anh, có phải vì do anh nói sẽ đưa em nhà với xe khiến em không vui?" Thương Yến xoa xoa đầu cô, "Về sau em muốn cái gì tự mình mua, thẻ anh đưa em cứ quẹt thoải mái."
Kiều Nguyệt ngẩng đầu nhìn anh, thấy ánh mắt nghiêm túc của anh. Anh thật sự nghĩ là hôm đó cô cúp điện thoại của anh là vì chuyện đưa nhà với xe khiến cô không vui. Cô rốt cuộc xác nhận, mạch não người đàn ông này có chút khác người.
Thương Yến ôm cô từ phía sau, một tay đặt trên bụng cô, nhẹ nhàng xoa eo cô, tay kia cầm lấy món quà, mở hộp lấy vòng cổ trong hộp ra, "Em thích không?"
Vòng cổ này là anh mua được trong bữa tiệc từ thiện ở Mỹ. Hoắc Tiêu nói không cô gái nào không thích trang sức, anh cũng muốn cô gái anh có một chiếc vòng cổ.
Kiều Nguyệt nhìn vòng cổ trên tay Thương Yến, mặt trên nạm đầy kim cương, còn có viên đá quý màu lam cực to sắp làm mù mắt cô.
Mặt cô nghẹn đến đỏ bừng, đẩy tay anh ra, "Tôi không thích."
Thương Yến nhíu mày. Cô gái nhỏ rõ ràng rất thích, vì sao lại nói không thích?
Anh cúi đầu, nhìn trên cổ cô đang đeo chiếc vòng cổ rẻ tiền, tay vừa dùng sức liền giật đứt nó, ngữ khí nhẹ nhàng dỗ dành, "Sau này đừng mang thứ rẻ tiền như vậy, anh mua cho em mấy món khác."
Sắc mặt Kiều Nguyệt sửng sốt, nhìn vòng cổ bị anh giật đứt, nước mắt lập tức chảy ra, tức giận đến cơ thể run rẩy.
Đến khi trên tay cảm thấy nóng ướt, Thương Yến hoảng loạn xoay Kiều Nguyệt lại, thấy mặt cô đầy nước mắt liền gấp đến sau lưng chảy mồ hôi. Luống cuống tay chân giúp cô lau nước mắt, nhưng càng lau nước mắt càng nhiều. Thương Yến hoảng đến lạnh giọng nói: "Không được khóc."
Kiều Nguyệt vẫn khóc đến dữ dội, cô cầm lấy vòng cổ bị đứt. Đây là món quà Lâm Thư Mặc mua cho cô bằng tiền lương đầu tiên, cô đã đeo hai năm.
Lau lau nước mắt, Kiều Nguyệt cẩn thận nắm vòng cổ, mắt hồng hồng, cắn chặt răng nói: "Tôi không thích món quà anh đưa."
Thương Yến thấy cô không khóc nữa, trong lòng nhẹ nhàng thở ra, duỗi tay muốn ôm cô vào lòng, "Không thích thì anh lại mua món khác tặng em."
Cô né tay anh duỗi tới, sắc mặt Kiều Nguyệt nghiêm túc nhìn anh, "Chú, chú đưa cái gì tôi đều không thích, bởi vì tôi không thích chú, không muốn bị chú bao nuôi."
Kiều Nguyệt vừa dứt lời, không khí chung quanh liền trở nên lạnh lẽo. Thân thể khẽ run, cô nắm chặt vòng cổ trên tay, kiên định nói: "Tôi là bạn học của Oánh Oánh, chú là chú của cô ấy, ở trong lòng tôi chú cũng như chú tôi, tôi xem chú là trưởng bối. Tôi, tôi đối với chú không có tình yêu nam nữ."
Thương Yến