Editor: Dánh
Trong lòng Thương Yến sung sướng, anh thấy cô gái nhỏ không thích anh hôn, cũng không miễn cưỡng, nụ hôn dần ngừng lại.
Nghe tiếng mắng mềm mại của cô gái nhỏ, anh nhẹ nhàng ôm cô, "Nguyệt Nguyệt, anh thật vui."
Kiều Nguyệt không tự nhiên vặn vẹo thân thể, "Tôi mệt rồi, anh đừng phiền tôi."
Cô đẩy vài cái, xoay người nhắm mắt lại. Chỉ là cô cố ngủ như thế nào cũng ngủ không được.
Tại sao lại như vậy chứ, vừa rồi cô buồn ngủ đến vậy mà.
Kiều Nguyệt không thoải mái xoay người, trong lòng nóng nảy, càng gấp càng tỉnh táo.
"Nguyệt Nguyệt," Thương Yến ôm cô, "có phải em không ngủ được không? Anh cũng ngủ không được, chúng ta trò chuyện đi."
Kiều Nguyệt đánh tay anh vài cái, "Anh đừng phiền tôi, tôi không muốn nghe anh nói chuyện."
Thương Yến để mặc cô đánh vài cái, ở bên tai cô dỗ dành: "Nguyệt Nguyệt, vừa rồi anh thật sự rất thoải mái."
Anh vội vàng muốn chia sẻ sự sung sướng trong lòng anh với cô.
Nắm tay nhỏ trắng nõn của cô gái nhỏ đặt bên môi, anh nhẹ nhàng cắn lòng bàn tay cô, ngữ khí khàn khàn nói: "Em không biết thân thể mình mềm như thế nào đâu, ôm vừa thơm vừa thoải mái."
"Nguyệt Nguyệt, anh thích làm với em, mỗi tối đều muốn làm với em."
Kiều Nguyệt mặt đỏ hồng nghe anh nói, "Anh đừng nói nữa."
"Được, anh không nói."
Thương Yến trầm mặc vài phút, xoay người cô gái nhỏ lại, nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn của cô, cúi đầu hôn lại hôn, nhịn không được mở miệng: "Nguyệt Nguyệt, anh là người đàn ông đầu tiên của em."
Nơi ngực anh ngày càng nóng. Trước anh cô gái nhỏ không có người đàn ông nào khác, cô hoàn toàn thuộc về anh, chỉ thuộc về anh một người.
"Anh có phiền hay không nha, cứ nhắc chuyện này." Trong lòng Kiều Nguyệt bị đè nén, hai người mới ngủ một giấc, sao cô lại thấy Thương Yến giống như thay đổi thành một người khác.
Thương Yến cực kì thích bộ dáng phát giận của cô gái nhỏ. Trong khoảng thời gian này, cô vẫn luôn không để ý anh, ở trước mặt anh cũng rất ngoan ngoãn nghe lời.
Anh cho rằng bản thân sẽ thích bộ dáng cô gái nhỏ ngoan ngoãn nghe lời, nhưng khi cô ngoan ngoãn nghe lời, trong lòng anh lại buồn bực không thoải mái.
Hiện tại cô gái nhỏ lại bắt đầu vô cớ gây rối, phát giận với anh, trong lòng anh vui sướng không khống chế được.
Để cô gái nhỏ dựa vào ngực mình, Thương Yến khẽ vuốt tóc cô, "Nguyệt Nguyệt, em cũng là người phụ nữ đầu tiên của anh."
Kiều Nguyệt cảm thấy chắc là Thương Yến nghẹn quá lâu rồi, trong lòng nghẹn ra vấn đề.
Cô nhẹ trừng anh một cái, "Rốt cuộc anh bị làm sao vậy, cứ nhắc chuyện này."
"Anh vui vẻ." Thương Yến cắn chóp mũi cô, cọ mặt cô, "Nguyệt Nguyệt, anh thật sự rất thích em."
///
Kiều Nguyệt cho rằng sự thất thường của Thương Yến chỉ là tạm thời, nhưng cô không ngờ tới, những ngày tiếp theo Thương Yến vẫn luôn một tấc không rời cô, ánh mắt mỗi ngày nhìn cô đều nóng rực.
"Anh không thể theo vào tới, đi ra ngoài." Kiều Nguyệt thật sự là chịu không nổi, tức giận đá anh.
Bây giờ cô không có tâm trạng đi rối rắm chuyện anh muốn cưới người khác nữa, chỉ muốn người đàn ông này cách cô xa một chút.
Thương Yến đóng lại cửa kính phòng tắm, trầm giọng nói: "Anh giúp em."
"Giúp cái gì chứ, tôi nói không cần, tự tôi có thể tắm." Kiều Nguyệt đỏ mặt rống anh, nắm chặt đồ ngủ trong tay.
Thương Yến trực tiếp bế cô lên, hơi dùng sức ném quần áo trong tay cô qua một bên.
Nhìn chằm chằm cô gái nhỏ, ngữ khí anh hơi khàn, "Nguyệt Nguyệt, đã bốn ngày, tối nay anh nhất định phải ngủ em."
Khoảng cách từ lần đầu của hai người, đã bốn ngày anh không chạm vào cô gái nhỏ.
Trong lòng Kiều Nguyệt khẩn trương, "Tôi, thân thể tôi vẫn không thoải mái, anh lại chờ thêm mấy ngày đi."
Tối hôm đấy Thương Yến quá điên cuồng, càng nghĩ cô càng sợ hãi.
Thương Yến không tin lời cô gái nhỏ. Anh nhìn khuôn mặt hồng hào của cô, trầm giọng nói: "Vậy em cho anh xem thương thế em như nào, anh thoa thuốc cho em."
"Thoa cái gì thuốc chứ." Kiều Nguyệt không ngừng đẩy anh, "Muốn thoa cũng là tự tôi thoa, anh đừng đụng tôi, mau đi ra."
Thương Yến ôm cô đi đến trước bồn tắm, cúi đầu liền hôn cô, "Nguyệt Nguyệt, em đừng quậy, để anh nhìn thương thế như nào. Nơi này của em anh cũng đã nhìn qua chạm qua, em không cần xấu hổ, không thoải mái thì anh đưa em đi bệnh viện."
Sắc mặt anh đứng đắn, tầm mắt đi xuống dừng ở nơi mềm mại của cô, nhíu mày nói: "Chỗ đó của anh quá lớn, cho nên em mới không thoải mái. Nguyệt Nguyệt, sau này chúng ta thường xuyên làm, làm nhiều rồi thì em sẽ quen, sẽ không cảm thấy khó chịu nữa."
Kiều Nguyệt thấy anh lại nói đến loại chuyện này, tức giận đến nói không nên lời. Mấy ngày nay, chỉ cần anh có thời gian, luôn là nói những lời nói kì quái, muốn dụ cô lên giường.
Người đàn ông này nói chuyện lại không biết uyển chuyển, mỗi lần đều là nói trắng ra, nghe vào khiến cô mặt hồng tai đỏ, muốn tìm một chỗ trốn đi.
"Anh lại nói hươu nói vượn, anh có tin không tôi vĩnh viễn không cho anh ngủ tôi?" Kiều Nguyệt nghiến răng nghiến lợi trừng anh.
Thương Yến thấy cô gái nhỏ vẻ mặt tức giận, hoàn toàn trầm mặc không nói chuyện nữa.
"Anh hiện tại lập tức đi ra ngoài." Kiều Nguyệt chỉ vào cửa, "Nếu không tối nay tôi không cho anh ngủ trong phòng."
Thương Yến không muốn lại chọc cô giận, hùa theo lời cô nói: "Anh hiện tại liền đi. Nguyệt Nguyệt, anh chờ em ở cửa, em có việc gì thì kêu anh một tiếng."
Kiều Nguyệt vừa đẩy vừa đá anh ra khỏi phòng tắm. Cô khóa trái cửa, cả người đều cảm thấy mệt mỏi.
Nằm trong bồn tắm, Kiều Nguyệt nhớ lại hành vi mấy ngày nay của Thương Yến, mặt bắt đầu nóng lên. Trước kia sao cô lại không phát hiện Thương Yến dính người như vậy chứ.
Cô cúi đầu, trong lúc lơ đãng liếc nhìn đến nơi mềm mại của mình, mặt đỏ hồng nói thầm: "Hừ, lưu manh, không biết xấu hổ, chỉ nghĩ loại chuyện này."
...
Thương Yến đợi một tiếng, cửa phòng tắm mới mở ra. cô gái nhỏ mặc áo ngủ hai dây, khuôn mặt trắng nõn ửng hồng, mềm mại xuất hiện trước mặt anh, đôi mắt ướt dầm dề, còn hung ác trừng anh một cái.
Cả người anh tê dại, duỗi tay bế cô gái nhỏ lên, nhẹ nhàng giúp cô xoa mái tóc còn nhỏ nước, trong miệng không quên dạy dỗ cô: "Nguyệt Nguyệt, sau này tóc phải lau khô nước, nếu không đối thân thể em không tốt."
Kiều Nguyệt lười phản bác lời anh nói. Sau khi hai người ngủ với nhau, cô phát hiện người đàn ông này càng thích quản cô hơn, cái gì cũng muốn tự mình làm.
Đặt cô gái nhỏ lên giường, Thương Yến nửa ngồi xổm trước mặt cô, cẩn thận lau tóc cho cô, lại tốn thời gian làm khô tóc cho cô.
Chờ cô dưỡng da xong, Thương Yến ôm cô từ phía sau, ngửi hương vị thơm ngọt trên người cô, cắn vành tai gần ngay trước mặt, anh thấp giọng nói, "Nguyệt Nguyệt, đã bốn ngày, anh muốn em."
Anh nhịn không được.
Cả người Kiều Nguyệt nhũn ra, biết tối nay trốn không thoát. Bắt lấy tay Thương Yến đang đặt trên eo cô, cô ấp úng thử nói: "Lại thêm hai ngày được không? Tôi còn chưa khôi phục tốt."
Thương Yến trực tiếp bế cô gái nhỏ đặt lên giường.
"Nguyệt Nguyệt, anh đã hỏi bác sĩ, bốn ngày đã đủ để thân thể em khôi phục lại trạng thái tốt nhất." Anh mặt đầy quyến luyến vuốt mặt cô gái nhỏ, áp chế hưng phấn và vội vàng, ôn nhu dỗ cô: "Nguyệt Nguyệt em đừng sợ, có một lần kinh nghiệm, anh lần này sẽ thật nhẹ nhàng, nhất định khiến em thoải mái hơn lần đầu."
Kiều Nguyệt giơ tay nắm quần áo trên người anh, mặt nháy mắt đỏ bừng. Hai mắt cô hàm chứa nước, nhìn Thương Yến ấp úng nói: "Lần này anh không được lừa tôi."
"Ừ, không lừa em." Thương Yến gật đầu.
Kiều Nguyệt vẫn cảm thấy không yên tâm, "Tôi sợ. Lần trước anh cũng đáp ứng nhẹ chút, nhưng cuối cùng anh vẫn rất dùng sức."
Cô ủy khuất phồng mặt lên, ánh mắt mang theo lên án.
Thương Yến mềm giọng, "Nguyệt Nguyệt em yên tâm, lần này anh nhất định sẽ giữ lời, từ từ tiến vào."
"Thật sự?" Thanh âm Kiều Nguyệt khẽ run, mang theo một cổ ngây thơ mềm mại.
Thương Yến cúi đầu hôn cái trán của cô, "Thật."
"Anh không được lừa tôi, nhất định phải nhẹ chút." Đôi tay Kiều Nguyệt dần buông ra.
Động tác Thương Yến thuần thục đè cô gái nhỏ trên gối, cúi đầu ngậm môi cô, động tác ôn nhu mà kiên nhẫn.
Ban đầu Kiều Nguyệt còn khẩn trương đến thân thể phát run, dần dần bị động tác Thương Yến trấn an, cầm lòng không đậu đón ý nói hùa theo anh.
...
Kiều Nguyệt cảm thấy bản thân không thở nổi, thoải mái muốn chết.
Cô ôm đầu Thương Yến, nhắm mắt lại, rầm rì.
Thật lâu sau, mọi thứ yên tĩnh lại.
Cái miệng nhỏ của Kiều Nguyệt thở phì phì, chờ khi cô hồi phục tinh thần, phát hiện Thương Yến vẫn còn dựa vào trên người cô.
"Anh ngồi dậy đi." Thanh âm Kiều Nguyệt mang theo sự mềm mại yếu ớt đặc trưng sau khi xong việc, cào vào lòng người ta khiến thân thể mềm nhũn.
Thương Yến ngẩng đầu, tay ôm mặt cô gái nhỏ, khóe miệng giương lên, khẽ cắn môi cô một ngụm, "Nguyệt Nguyệt, em có thoải mái không?"
Có kinh nghiệm lần đầu tiên không được hài hòa, lần này cho dù là tiết tấu hay lực độ, anh đều chú ý cảm nhận của cô gái nhỏ.
Vừa rồi cô gái nhỏ còn mềm mại ôm anh, cả người dường như mềm thành một bãi nước.
Anh biết, lần này cô gái nhỏ nhất định rất vừa lòng.
Kiều Nguyệt mặt đỏ hồng trừng anh một cái, nhẹ nhàng đẩy anh, "Trước đi tắm đã."
Bộ dáng thẹn thùng này của cô gái nhỏ, cùng sau khi xong việc lần đầu tiên của hai người, hoàn toàn khác biệt. Trái tim anh thình thịch nhảy loạn, khàn giọng nói: "Được."
Hoắc Tiêu nói không sai, quả nhiên khiến phụ nữ vừa lòng ở trên giường, thái độ của họ sẽ càng thêm ôn nhu thẹn thùng.
Hai người ở trong phòng tắm lại lăn lộn gần một tiếng, Thương Yến mới giúp cô gái nhỏ mặc tốt quần áo, ôm cô đi ra ngoài.
Kiều Nguyệt ghé vào trên giường, Thương Yến ngồi ở bên cạnh cô, cúi đầu nhẹ nhàng mát xa cho cô, xua tan mệt mỏi trên người.
"Bên trái nữa." Kiều Nguyệt nhắm hai mắt mềm mại kêu rên, "Anh mạnh thêm chút nữa."
Thương Yến nghe lời cô gái nhỏ nói, động tác dưới tay ôn nhu mà kiên nhẫn.
Hơn mười phút sau, Kiều Nguyệt thoải mái động động người, hừ nói: "Được rồi, tôi muốn đi ngủ."
Thương Yến nằm xuống, ôm cô vào lòng, vén tóc cô lên, "Nguyệt Nguyệt, biểu hiện vừa rồi của anh có