Editor: Dánh
Sau khi trở về từ bệnh viện, Kiều Nguyệt bị Thương Yến ôm một đường đi vào biệt thự.
Từ trong lòng anh ngẩng đầu. Kiều Nguyệt lặng lẽ liếc mắt các dì giúp việc trong nhà, thấy trên mặt các cô đều mang theo ý cười, mặt cô hồng hồng túm quần áo Thương Yến, nhỏ giọng nói: "Anh thả em xuống đi, tự em đi được."
"Nguyệt Nguyệt em ngoan chút, đừng quậy." Thương Yến xoa đầu cô, "Bây giờ em có em bé, phải chú ý thân thể của mình."
Nhẹ nhàng đặt cô gái nhỏ lên sô pha, tay chân Thương Yến vẫn hơi cứng đờ. Ánh mắt anh dừng trên cái bụng bằng phẳng của cô gái nhỏ, thần sắc trố mắt.
Cô còn nhỏ như vậy, đã mang thai con của anh.
Thương Yến nhớ tới tư liệu mình xem về phụ nữ mang thai, trong lòng có hối hận trước đây chưa từng có. Anh không nên sớm như vậy để cô gái nhỏ mang thai.
"Anh nhìn cái gì vậy?" Kiều Nguyệt không được tự nhiên xoay người, theo tầm mắt của anh nhìn về bụng mình, đặt tay lên bụng xoa xoa, hừ vài tiếng, ngượng ngùng nói: "Chỗ này bây giờ còn thon thả đẹp, chờ thêm một đoạn thời gian nữa thì sẽ ngày càng ..."
Giọng nói của cô dừng lại, nhíu mày nghĩ nghĩ, hừ nói: "... sẽ ngày càng tròn."
Kiều Nguyệt tưởng tượng bộ dáng bản thân ôm bụng to, thở phì phì trừng anh, "Sau này tròn lên anh cũng không được chê nó khó coi."
"Một chút cũng không khó coi." Thương Yến ngồi bên cạnh cô, khẩn trương ôm eo cô, lấy tay mình bao lại tay cô gái nhỏ, "Nguyệt Nguyệt, cho dù chỗ này biến thành dạng gì đều rất đẹp."
Khi anh tìm hiểu, xem qua không ít ảnh chụp thai phụ bụng to. Sau này bụng cô gái nhỏ lớn, giống những thai phụ khác, cả người tròn vo, thịt mềm như bông, như vậy cũng cực kì đáng yêu.
Thương Yến thích cô gái nhỏ tròn tròn đáng yêu trong tưởng tượng của mình. Trong lòng anh nhũn ra, hôn sườn mặt cô, "Nguyệt Nguyệt, cho dù chỗ này biến tròn, em cũng là tiểu tiên nữ đẹp nhất."
"Ai muốn làm tiểu tiên nữ chứ." Kiều Nguyệt bị anh dỗ đến vui vẻ, đỏ mặt nói thầm.
Thương Yến biết tâm tình bây giờ của cô gái nhỏ rất tốt. Anh nhớ đến trước kia cô gái nhỏ rất để ý dáng người của mình, béo một chút cũng ồn ào muốn giảm bớt lượng cơm.
"Nguyệt Nguyệt," Anh nhìn chằm chằm mặt cô, "vì sao em đồng ý sinh con cho anh?"
Rõ ràng cô sợ đau như vậy, còn cực kì để ý dáng người biến dạng.
Kiều Nguyệt trừng anh, "Anh còn không biết xấu hổ hỏi, là anh nói nếu em sinh con rồi thì anh thả em đi."
Nghĩ đến thái độ của anh đoạn thời gian đó, trong lòng Kiều Nguyệt không thoải mái, chọc ngực anh, nũng nịu tính sổ với anh, "Khi đó anh cực kì hung dữ, quá đáng ghét."
Thân thể Thương Yến hơi cứng, sắc mặt trầm trầm. Cô gái nhỏ đồng ý sinh con, là thật muốn rời khỏi anh.
"Nguyệt Nguyệt," Trong lòng anh không thoải mái, thanh âm khàn khàn: "em vì muốn rời khỏi anh, mới đồng ý sinh con?"
Nghe ra sự mất mát trong lời anh, Kiều Nguyệt ngước mắt nhìn anh, mềm lòng nói: "Này cũng không trách em được, là tự anh nói nếu em sinh con rồi thì anh thả em đi."
"Anh không có." Thương Yến rầu rĩ phủ nhận, "Anh chưa từng nói như vậy, cũng không định thả em đi."
Kiều Nguyệt sửng sốt, cắn răng hừ nói, "Khốn khiếp, thì ra anh lừa em."
Thần sắc Thương Yến bình tĩnh thong dong, "Không có lừa em, anh chỉ nghĩ sớm một chút cưới em, không có đồng ý thả em đi."
Thanh âm anh đột nhiên thấp xuống, "Nguyệt Nguyệt, là em muốn rời khỏi anh."
Trong lòng cô gái nhỏ thích Lâm Thư Mặc, định sinh con xong thì không cần anh nữa.
Kiều Nguyệt thấy bộ dáng anh giả vờ đáng thương, không tin được trừng anh, "Anh đây là chơi xấu nha."
Thương Yến cho rằng chuyện này một chút cũng không quan trọng. Bây giờ cô gái nhỏ mang thai, vẫn giống lúc trước nhỏ nhắn ấm áp, anh không khống chế được muốn hỏi cô, có phải còn nhớ đến Lâm Thư Mặc.
"Nguyệt Nguyệt," Anh châm chước mở miệng, "trong lòng em có phải còn có Lâm Thư Mặc không?"
Trêm mặt Kiều Nguyệt thở phì phì, nghe anh nói sang chuyện khác, càng giận thêm, "Anh lại nói bậy cái gì đó? Chơi xấu thì thôi, bây giờ còn muốn vu oan em đúng không?"
"Nguyệt Nguyệt," Thương Yến che chở cô gái nhỏ, không cho cô lộn xộn, "anh không có vu oan em, chính miệng em nói anh chỗ nào cũng kém Lâm Thư Mặc, không muốn gả cho anh, muốn chia tay với anh."
Nói ra những lời này, trong lòng Thương Yến chua xót. Ngữ khí anh tăng cao, "Anh không muốn em rời đi, đành phải để em mang thai con của anh. Có con rồi thì sau này em sẽ không rời khỏi anh, chỉ có thể ngoan ngoãn ở bên anh."
Kiều Nguyệt nhìn khuôn mặt nghiêm túc của anh, tức giận đến đánh anh: "Sao anh lại ngu như vậy, lúc ấy em đang giận, nói rời đi cũng là nói dỗi, anh không biết dỗ em sao?"
"Nói dỗi?" Thần sắc Thương Yến ngốc ra.
Kiều Nguyệt không muốn thấy bộ dáng ngây ngốc của anh, dùng sức đẩy anh, "Anh nghe nhầm, không phải nói dỗi. Em chính là ghét anh, muốn rời khỏi anh, hứ."
Trong lòng Thương Yến đột nhiên vui vẻ, anh đè lại thân thể đang lộn xộn của cô gái nhỏ, trong thanh âm không giấu được vui sướng, nâng mặt cô gái nhỏ lên, "Nguyệt Nguyệt, trước kia là em đang nói dỗi? Em căn bản không nghĩ chia tay anh?"
Kiều Nguyệt ngưỡng cổ, còn muốn phản bác, nhưng thấy người đàn ông này mặt đầy chờ mong, trong giọng nói cũng không giấu được hưng phấn và vui vẻ, cả trái tim cô mềm nhũn.
"Thương Yến," Cô cúi người ôm cổ anh, nhẹ nhéo mặt anh, "sao anh ngu như vậy?"
Thương Yến cẩn thận ôm eo cô, gật đầu, sắc mặt hơi vội, "Ừ, anh đúng là ngốc. Nguyệt Nguyệt, em còn chưa trả lời anh."
Anh chỉ muốn biết, cô gái nhỏ có phải hay không chưa từng nghĩ rời khỏi anh.
Kiều Nguyệt vỗ mặt anh, hừ nói: "Hôm đó anh chọc giận em, em mới có thể nói những lời như vậy, vốn dĩ không nghĩ rời khỏi anh mà."
Thương Yến cảm thấy giờ phút này tim anh ngừng đập. Anh nhìn chằm chằm mặt cô gái nhỏ, khóe miệng không nhịn được giương lên.
"Nguyệt Nguyệt, Nguyệt Nguyệt." Đem mặt chôn ở cổ cô gái nhỏ, anh không ngừng hôn cô, trong miệng lặp lại, "Em chưa từng nghĩ đến chia tay anh, những lời trước kia đều là nói dỗi."
Ban đầu Kiều Nguyệt còn chịu được, nhưng người đàn ông này không ngừng lặp lại lời nói giống nhau, cô thật sự không nhịn được nữa, đẩy anh ra, "Anh đủ rồi đó."
"Không đủ." Thương Yến vội vàng hôn mặt cô, ngữ khí cứng rắn nói, "Nguyệt Nguyệt, sau này em không được lại nói chia tay với anh, cũng không