Editor: Dánh
"A Yến, thì ra cậu thích loại này?" Hoắc Tiêu đấm vai anh vài cái, duỗi tay đem nữ nhân bên cạnh kéo vào lòng, hai người không coi ai ra gì thân thiết.
Thương Yến nghe thanh âm thẹn thùng của nữ nhân, trong mắt hiện lên sự chán ghét, cố nén cảm giác khó chịu.
Không đến mười phút, người phụ trách mang theo ba nữ nhân vào phòng.
Ánh mắt Hoắc Tiêu bắt bẻ đem các cô từ trên xuống dưới đánh giá vài lần, cuối cùng chỉ vào cô gái ở giữa, nói: "A Yến, cái cô ở giữa không tệ nha, ngực to này."
Người phụ trách nhìn về phia Thương Yến, nói: "Thương tổng, ngài muốn người nào?"
Hoắc Tiêu cười ha ha, "A Yến, nếu không cả ba đều giữ lại cùng chơi, như thế sẽ đặc biệt vui hơn."
Tầm mắt Thương Yến ở trên mặt ba cô gái nhìn, ngữ khí lạnh băng nói: "Nói chuyện."
Ba người cô nhìn tôi tôi nhìn cô, trong khoảng thời gian ngắn không ai dám lên tiếng. Cô gái ở giữa tay nắm chặt quần áo, cúi đầu bước lên trước một bước. Chậm rãi ngẩng đầu, nhút nhát sợ sệt kêu: "Thương tổng."
Thanh âm cô gái mềm mại, còn mang theo tia kiều mị, nghe vào khiến xương cốt con người mềm nhũn. Thương Yến còn chưa lên tiếng, Hoắc Tiêu bên cạnh anh mặt lại đầy hứng thú, "Ái chà, cô này không tồi. A Yến, cậu may mắn quá nha."
Trong mắt cô gái cực nhanh hiện lên tia hưng phấn, ánh mắt cô khát khao nhìn Thương Yến, lấy hết can đảm đi đến trước mặt anh, ngồi quỳ xuống đất, ngước mắt vẻ mặt ngoan ngoãn lần nữa mở miệng, mềm mại kêu anh: "Thương tổng, anh đưa em về nhà đi."
Cô có trải qua huấn luyện, biết bản thân làm như thế nào, nói làm sao mới khiến đàn ông sinh ra ý bảo vệ cùng tính chiếm hữu.
Thương Yến cúi đầu, mặt không biểu tình nhìn chằm chằm cô gái dưới chân, chán ghét trong lòng ngày càng tăng.
Gân xanh trên trán nhảy lên, Thương Yến cực lực nhẫn nại. Đến khi cô gái duỗi tay túm chặt ống quần anh, sắc mặt anh âm trầm không kiên nhẫn, giọng nói mang theo sự tức giận: "Cút."
Sắc mặt người phụ trách khẽ biến, bước lên đem cô gái sắc mặt đã trắng bệch kéo về, khom lưng cười làm lành.
Hoắc Tiêu nhìn hắn, ánh mắt ý bảo dẫn người đem đi. Hai nữ nhân bên cạnh hắn cũng bị hắn đuổi đi.
Thương Yến nhắm hai mắt xoa xóa trán, trong lòng nóng nảy một cách khó hiểu. Không giống, các cô không giống cô gái của anh.
Tại sao? Rõ ràng thanh âm các cô mềm mại giống cô gái của anh, thân thể cũng nho nhỏ mềm mại, bộ dáng lại ngoan ngoãn. Nhưng là anh không có ý định dưỡng các cô.
Hoắc Tiêu nhìn bộ dáng bạn tốt, ngực nhảy dựng, cười nói: "A Yến, tiểu tình nhân của cậu đâu? Sao không mang cô ấy đến gặp tôi?"
Thằng bạn này, không phải là lần đầu tiên chơi phụ nữ đến mức bị mê hoặc đó chứ?
Thương Yến trầm mặc một lúc, "Em ấy không muốn bị tôi dưỡng."
Hoắc Tiêu sửng sốt, như là nghe thấy chuyện cười, không xác định hỏi lại, "Tiểu tình nhân của cậu từ chối bị cậu bao nuôi?"
Không phải hắn điên rồi, thì chính là cô ta điên rồi.
Thương Yến gật đầu, phiền muộn nói: "Em ấy không muốn bị tôi dưỡng, còn muốn tôi dưỡng người khác."
Biểu tình Hoắc Tiêu ngưng trọng lên. Hắn nhìn Thương Yến, nói: "A Yến, nữ nhân này không đơn giản, thủ đoạn rất lợi hại."
Thấy anh thờ ơ, Hoắc Tiêu vội vàng nói: "A Yến, cậu đừng không tin. Nữ nhân này đang chơi trò lạt mềm buộc chặt với cậu. Có phải hiện giờ cậu luôn nhớ đến cô ta, nhìn nữ nhân khác cũng không có hứng thú?"
Vẻ mặt Thương Yến lạnh nhạt, "Tôi khi nào có hứng thú với phụ nữ?"
Hoắc Tiêu lập tức nghẹn lời, lời định nói tiếp theo đều nghẹn trong cổ họng, nói không nên lời.
Thương Yến cảm thấy Hoắc Tiêu sẽ không hiểu cảm giác của anh. Anh uống xong ly rượu trong tay liền rời khỏi ghế lô.
"Thương tổng, tôi đưa ngài về nhà?" Hạ Trình khởi động xe, hỏi anh.
Xoa xoa trán, Thương Yến kéo kéo cà vạt, "Đi đại học A."
Hạ Trình hơi dừng lại, thử đề nghị: "Thương tổng, hiện giờ đã 1 giờ 37 phút sáng, dù ngài đến đại học A cũng sẽ không gặp được Kiều tiểu thư."
Mở mắt ra, Thương Yến nhìn trợ lí ngồi ở ghế lái, đột nhiên hỏi hắn: "Hạ Trình, vì sao tôi chỉ muốn dưỡng Kiều Nguyệt, không muốn dưỡng người khác?"
Hạ Trình nhảy dựng, ho khụ khụ, châm chước mở miệng: "Thương tổng, có lẽ là vì ngài thích Kiều tiểu thư."
Thích? Ánh mắt Thương Yến trầm xuống.
Từ khi anh hiểu chuyện đến giờ, đồ vật anh thật sự thích không nhiều. Lúc trước khi vừa du học về nước, anh có mua một con mèo con. Con mèo nhỏ rất ngoan, toàn tâm ỷ lại anh, anh rất thích nó.
Cho đến một ngày, một người phụ nữ dọn đến bên cạnh, con mèo nhỏ thích thân cận với người phụ nữ đó. Con mèo nhỏ vẫn ỷ lại anh, nhưng cùng lúc nó cũng ỷ lại người phụ nữ nhà bên. Lúc sau anh ném con mèo nhỏ ở nhà, không cần nó nữa.
Ánh mắt Thương Yến tối lại. Anh không cần con mèo nhỏ, vì con mèo phản bội anh, ỷ lại người khác ngoài anh ra. Kiều Nguyệt cũng phản bội anh, trong lòng cô có người bạn trai cô rất yêu.
Anh không ngại Kiều Nguyệt từng có nhiều đàn ông, anh để ý là trong lòng Kiều Nguyệt yêu người đàn ông khác.
Nhưng kỳ lạ là anh không bỏ Kiều Nguyệt được như bỏ rơi con mèo nhỏ. Anh luôn nghĩ đến cô, cầm lòng không nổi đi tìm cô. Nhìn thấy cô rồi lại muốn ôm hôn cô sờ cô.
Sắc mặc Thương Yến ngẩn ngơ. Anh không muốn dưỡng người khác, anh chỉ muốn cô gái của anh, cho dù trong lòng cô có bạn trai cô rất yêu, dù cô phản bội anh, anh vẫn chỉ muốn cô.
Ý tưởng này vừa xuất hiện liền khiến tim anh đập nhanh không ngừng. Phiền não cùng cảm xúc bất an đều biến mất, chỗ sâu trong đáy lòng xuất hiện sự vui sướng.
"Đưa tôi về nhà."
...
Đồng hồ báo thức trong di động vang lên, Kiều Nguyệt nhắm hai mắt sờ soạng một lúc mới tìm thấy di động. Cô không tình nguyện tắt đồng hồ báo thức, từ trên giường bò dậy đứng lên rửa mặt. Xong, cô thay một bộ quần áo thể thao chuẩn bị ra cửa.
Lúc Kiều Nguyệt thay giày, cô nhìn thoáng qua cửa sổ, thấy sắc trời còn tối. Cô cột tóc lên, mở cửa rời đi.
Mới vừa xuống lầu, mắt Kiều Nguyệt liếc thấy dưới lầu có ngừng chiếc xe. Cô không tìm hiểu nhiều về xe hơi, nhưng Lâm Thư Mặc thích xe, cô bình thường nghe anh nói nhiều nên đối một vài nhãn