Kiều Diệc Khê nhìn thấy Chu Minh Tự đứng đó nói chuyện với người khác, còn tưởng rằng cậu không thấy cô, vì thế cô lại vẫy tay giơ chai nước lên.
Chu Minh Tự bắt được tín hiệu của cô, nhìn Tề Cam đứng bên cạnh, nói: “Tôi đi đây.”
Tề Cam hơi khó chịu: “Đi đâu?!”
Vừa nãy Tề Cam còn cho rằng Kiều Diệc Khê tới tìm cậu, thậm chí còn nói loại lời nói tàn nhẫn với Chu Minh Tự như “chẳng lẽ tới tìm cậu sao” ——
Không nghĩ rằng hình như đúng con mẹ nó tới tìm cậu ta.
Lần này Chu Minh Tự không trả lời Tề Cam, đi thẳng đến chỗ khán đài.
Nhận lấy bình nước trong tay Kiều Diệc Khê, ngón cái của cậu vừa xoay theo, một tay đã vặn được nắp bình nước.
Bởi vì động tác quá nhanh, còn có vài giọt nước rơi xuống.
Kiều Diệc Khê ngửa đầu, nhìn vậy là đủ rồi.
Không lâu sau, có người ở giữa sân gọi Chu Minh Tự: “Chu Minh Tự, cậu lại đây một lát!”
Chu Minh Tự lau gương mặt đầy mồ hôi, đi đến giữa sân.
Cậu đi chưa được bao lâu, vị trí bên cạnh Kiều Diệc Khê lập tức bị một người khác chiếm lấy.
Tề Cam tranh thủ mỗi một thời cơ để đến bên người cô, lúc này không có Chu Minh Tự, trong lòng càng thả lỏng hơn.
“Có thể lấy giúp tớ chai nước không em gái tiên nữ?”
Kiều Diệc Khê ngẩn ra vài giây, chỉ vào chính mình: “Tớ sao?”
“Đúng vậy, nếu không thì gọi ai,” Tề Cam nói, “Nước ở bên chân cậu.”
Cô vừa cúi đầu nhìn, quả nhiên có thùng lớn đựng mấy chai nước ở bên cạnh, nên rút một chai từ trong ra đưa cho Tề Cam.
Tề Cam vặn nắp ra uống một ngụm lớn, sau đó hỏi cô: “Cậu còn nhớ tớ không?”
Cô chần chờ lại phòng bị, khẽ gật đầu.
Nhớ sơ sơ, nhưng ấn tượng không sâu.
“Lần đầu tiên cậu gặp tớ có lẽ là trong lần liên hoan kia?” Cậu cười hì hì.
“Đúng…… Vậy.”
“Không phải lần đầu tiên tớ gặp cậu, là đêm tiếp đón tân sinh viên trong trường,” Tề Cam lưu loát như nắm trong lòng bàn tay, “Cậu trượt ván, còn kéo đàn violon.”
“Lúc ấy tớ cảm thấy, a……”
Chu Minh Tự và Trịnh Hòa đang nghe huấn luyện viên dặn dò việc cần làm sau khi luyện tập, ánh mắt lơ đãng nhìn thoáng qua bên kia, chân mày nhăn lại, khó chịu đến mức như có thể kẹp chết một con chuồn chuồn.
Trịnh Hòa vỗ vai Chu Minh Tự: “Làm gì vậy, biểu tình nghiêm túc như vậy.”
Chàng trai thu lại ánh mắt, giọng nói trầm thấp: “Tề Cam ngồi lên quần áo tôi.”
Quả nhiên, Trịnh Hòa nhìn về phía bên kia, Tề Cam này không biết sao xui xẻo ngồi trên vị trí để quần áo của Chu Minh Tự.
Con người Chu Minh Tự này cậu rõ ràng, giày bị đạp một chút cũng muốn vứt, quần áo nhăn một chút đều cảm thấy phiền phức.
Sau đó huấn luyện viên nói chuyện với từng người một, Trịnh Hòa là người đầu tiên, vừa nói xong liền hoả tốc đi khỏi, nhanh chân chạy đến chỗ khán đài.
Trịnh Hòa vừa đến gần, đã nghe được tên nhóc Tề Cam này thao thao bất tuyệt: “Ha ha ha ha mắc cười chứ? Giống như đội bóng của chúng tớ……”
Trịnh Hòa đạp vào chân cậu ta một cái.
Tề Cam bị cắt ngang, còn có chút khó chịu, đen mặt: “Sao vậy?!”
Trịnh Hòa muốn cười lại không cười: “Cậu ngồi lên quần áo của Chu Minh Tự.”
“Thì sao, ngồi lên quần áo thì sao nào.”
Tề Cam vươn tay muốn túm lấy quần áo, Trịnh Hòa ngăn cậu lại: “Cậu ngồi một bên đi.”
Tề Cam: “Sao vậy?”
“Tránh một lát Chu Minh Tự quay về làm khó cậu, cậu đừng động vào quần áo cậu ấy, ngồi sang bên cạnh đi, cũng không phải lấy mạng cậu.”
“Phiền chết đi được, một bộ quần áo lại quý giá như vậy.”
Tuy rằng vẫn mắng mỏ, Tề Cam vẫn không tình nguyện nhích sang chỗ bên cạnh.
Trịnh Hòa giơ ngón tay: “Quần áo này của cậu ấy đắt muốn chết, làm không tốt đều không mua được cái thứ hai —— nếu cậu ngồi lên bộ quần áo này làm cho nó xảy ra vấn đề gì, tôi rất khó đảm bảo sự an toàn của cậu.”
Lời này nói thì hơi lố, nhưng lại giống như hợp lý.
Kiều Diệc Khê cười cười, nghĩ đến dáng vẻ vứt giày lưu loát của Chu Minh Tự.
Trịnh Hòa và Tề Cam còn chưa kịp nói thêm vài câu, Chu Minh Tự đã đi từ xa đến.
Chàng trai có đôi chân dài, câu thứ hai còn chưa nói ra, trực tiếp an vị trên chỗ vắt quần áo của mình.
Còn rất tự giác.
Tề Cam vốn muốn nói gì đó với Kiều Diệc Khê, nhưng Chu Minh Tự đã ngồi giữa bọn họ, tất nhiên cậu ta cũng không làm được trò mèo gì khác.
Tất nhiên chỉ có thể tùy tiện khoác lác mấy chuyện không liên quan đến đau khổ mà thôi, ví dụ như loại vừa mới đuổi cùng giết tận cả đội bóng có mặt ở hiện trường bằng lời nói nhảm mà giờ một chữ cũng nói không ra.
Sau đó mọi người xúm lại đây lấy nước, Kiều Diệc Khê ở gần, thuận đường phát nước giúp mọi người.
Có người hỏi: “A, sao lại có thêm một cô gái, tới xem Chu Minh Tự chơi bóng sao?”
Kiều Diệc Khê nghĩ nghĩ, nói: “Xem là vậy đi.”
“Vậy tôi phải nói với cậu, Tự thần là con gà rất được hoan nghênh đấy, bất kể là ở câu lạc bộ esport hay trên sân bóng rổ của chúng tôi, chỉ cần chỗ có cậu ta thì sẽ có nữ sinh thét chói tai.”
Chàng trai kia vốn muốn nói tiếp, nào ngờ Kiều Diệc Khê nghe đến đó, gật đầu tỏ vẻ khen ngợi, nhìn Chu Minh Tự rồi bày ra một ánh mắt khâm phục.
“Lợi hại.”
Chu Minh Tự: “……”
“Cậu cũng rất lợi hại, khiêm tốn rồi.”
///
Sau khi xem xong trận bóng, Kiều Diệc Khê không có việc gì làm, đi thẳng về ký túc xá, kết quả là vừa mở cửa, đã nghe được tiếng quan tâm hỏi han của Thư Nhiên.
“Chiều nay đi xem con trai chơi bóng sao?”
Cô gật đầu: “Đúng vậy, sao vậy?”
“Không có gì, chỉ tò mò,” Thư Nhiên nói, “Hình như đây là lần đầu tiên cậu đi xem con trai chơi bóng rổ? Có cảm nhận đặc biệt gì không?”
Kiều Diệc Khê cẩn thận suy nghĩ một lúc: “Có.”
Thư Nhiên lập tức hào hứng: “Cảm giác gì?”
Kiều Diệc Khê nhớ lại cây dù của cô, bị mặt trời thiêu đốt đến mức lớp dù màu đen bên trong cũng nóng lên.
Cô nói đúng sự thật: “Đặc biệt nóng.”
Thư Nhiên:?
Cô mở phần mềm thời tiết ra xem nhiệt độ không khí: “Tớ cảm thấy hôm nay có thể là ba mươi tám độ, nóng đến mức tớ ăn hai cây kem.”
Thư Nhiên:??
“Tớ mẹ nó muốn nghe cậu nói cái này sao?”
“Không thì cậu muốn nghe tớ nói cái gì…… Chu Minh Tự cực kỳ đẹp trai?” Cô bình tĩnh rót ly nước lạnh, “Đây không phải là khẩu hiệu con gái trường mình sớm hô đến nát sao.”
Thư Nhiên trợn mắt: “Thôi vậy, với loại người không hiểu phong tình này như cậu đúng là không có gì để nói.”
“Khi nào mới bắt đầu hạ độ nóng đây,” Nguyễn Âm Thư nằm bò trên bàn nhỏ giọng hừ hừ, “Tớ sắp nóng chết rồi.”
Kiều Diệc Khê: “Chờ thêm một khoảng thời gian đi.”
Cái nóng bên này liên tục kéo dài, nhiệt độ của những ngày trong hè giống như dính vào biểu đồ khí hậu, chậm chạp không chịu phân tán.
May mắn là so với mùa đông dày nặng, Kiều Diệc Khê càng thích mùa hè hơn, trang phục trong tủ quần áo đại đa số thuộc về mùa hè.
Vào buổi tối lúc Mã Kỳ Thành gọi cô chơi game, thuận tiện khóc lóc kể lể lần này cậu lại chết trong vòng bo.
Phó Thu ở một bên cười ha ha.
Kiều Diệc Khê an ủi cậu: “Tớ cũng vừa chơi một ván, cũng chết trong vòng bo.”
Mã Kỳ Thành: “Thật sao?!”
“Thật, tớ quên là vòng bo trong trận chung kết kia đặc biệt đau, vừa lúc mới giết được một người, đặc biệt nhiều đồ, nên tớ đứng đó cân nhắc xem có nên đổi khẩu súng không,” Kiều Diệc Khê từ từ nói, “Sau đó tớ đã bị độc chết.”
Mã Kỳ Thành cũng cân bằng tâm lý rồi: “Xem ra không phải là vấn đề của chúng ta, là trò chơi này có vấn đề, vì sao lại cho chúng ta một cái hộp nhiều đồ để nhặt như vậy chứ? Tất nhiên là chúng ta dễ dàng đánh mất thần trí!”
Kiều Diệc Khê bỏ phiếu đồng ý: “Tớ mãi mãi ghét dùng chân chạy bo.”
Mã Kỳ Thành: “Tớ cũng vậy.”
Hai người nói chuyện phiếm với nhau, Chu Minh Tự phụ trách nhảy dù, lần này cậu nhảy ở khu quân sự, là một chỗ chiến đấu cực kỳ kịch liệt.
Nếu như xuống dưới không nhặt được súng, có lẽ rất nhanh bị bắn chết.
Bọn họ nhảy dù dùng cách thức bay nghiêng, nghe nói đó là một cách rơi xuống đất nhanh nhất, tuy đến tận bây giờ Kiều Diệc Khê cũng không biết cách bay nghiêng này thao tác như thế nào.
Bọn họ tùy tiện vơ vét một ít vật phẩm trang bị, tiếng súng liên tục vang lên gần đó, xung quanh đều là người và người.
Đã không phải là lần đầu tiên đối mặt với tình huống này, nhưng Kiều Diệc Khê vẫn không có cách nào đối phó với mấy tình huống như vậy.
Bốn người bọn họ đi vào một hầm bí mật nào đó, kiến trúc của khu quân sự lộ ra một bầu không khí nghiêm ngặt lạnh như băng, cô đi một vòng ở trong, tiếng súng bên ngoài vẫn không ngừng nghỉ.
Ở góc trên bên phải có cái bản đồ nhỏ, nếu có tiếng súng gần đó thì trên bản đồ sẽ hiện ra tín hiệu màu đỏ, Kiều Diệc Khê nhìn lên, cảm giác trận này có phần gay gắt.
Hình như Chu Minh Tự đi ra ngoài giết người, cô ở dưới nhặt vật phẩm, không lâu sau đó Chu Minh Tự lại lui vào lấy thuốc bổ sung thanh máu, nhìn thấy cô chỉ xách theo một khẩu súng.
“Không nhặt được súng sao?”
“Không phải, vừa vứt đi cây shotgun,” cô nói, “Tớ muốn tìm một cây M416.”
Một lúc sau, Mã Kỳ Thành ồn ào mở miệng: “Em Kiều, bên ngoài có cây M4, cậu đi nhặt đi, tớ ngắm kẻ địch giúp.”
“Được.” Cô vui vẻ đồng ý.
Chu Minh Tự nói: “Đợi lát nữa mới đi đi, bên ngoài đều là người.”
Bước chân của Kiều Diệc Khê sững lại, chắc chắn bây giờ không dừng lại được, vì thế hiên ngang cho cậu một mũi tiêm an thần.
“Không sao, tớ nhặt súng xong lập tức quay lại, sẽ không chết.”
Qua một lúc sau, cô nghe được chàng trai nhỏ giọng thở dài.
“Tôi đi theo cậu, sợ cậu bị bắn chết ở ngoài.”
Cô sửng sốt hai giây, phát hiện ra đại danh đỉnh đỉnh kích sát vương Chu Minh Tự, thật sự đi theo sau mông cô, chạy theo cô đến cửa để nhặt súng.
Chỉ bởi vì sợ cô bị người khác bắn chết.
Cô nhặt súng lên, nhưng hình như cậu vừa làm chuyện vô ích.
Bấm nút nạp đạn xong, Kiều Diệc Khê đang muốn đi ra ngoài nhìn thử người, nghe thấy giọng nói không gợn sóng của cậu truyền qua tai nghe.
“Người đã chết, ra ngoài nhặt đồ.”
Kiều Diệc Khê vừa đi ra ngoài đã thấy năm cái hộp nằm đầy đất, trưng bày theo hình dáng uốn lượn, thoạt nhìn giống như hiến tế.
“Sức hút bạn trai khó hiểu này là chuyện gì đây?” Mã Kỳ Thành không nhịn được mở miệng hỏi, “Trong khoảnh khắc kia cậu thật bá đạo tổng tài nha, khiến người ta hơi động lòng.”
Chu Minh Tự bỗng nhiên nói: “Kiều Diệc Khê, qua đây.”
“A? Ừ.”
Cô cho rằng cậu muốn cho mình thứ gì đó, vì thế chạy đến phía cậu, ai ngờ lúc đứng ở bên cậu, thì nhìn thấy cậu ném bom về phía Mã Kỳ Thành.
Mã Kỳ Thành bùm một cái đã bị bom hạ gục:???
Phó Thu ở một bên thờ ơ lạnh nhạt: “Cậu lại nói bậy bạ xem?”
Cuối cùng, chờ một lúc thì máu của Mã Kỳ Thành sắp cạn, Phó Thu mới đi đến cứu, sau đó Mã Kỳ Thành cũng thức thời không nói nhảm nữa.
Sau đó hai người Mã Kỳ Thành và Phó Thu bận việc, đồng loạt offline, Kiều Diệc Khê nhìn thời