Chu Minh Tự kịp thời buông tay xuống, vạt áo rơi xuống, che đi vòng eo cậu.
Sau khi hỏi xong vấn đề kia thì Kiều Diệc Khê lập tức hối hận, Chu Minh Tự năm nay năm nhất, chắc chắn cũng không kém cô bao nhiêu, vậy mà cô lại hỏi người ta có phải là năm tuổi không……
Hoặc là 12, hoặc là 24 tuổi, nghĩ như thế nào cũng chẳng liên quan đến tuổi tác cậu ấy.
…… Rốt cuộc là vừa nãy cô nghĩ gì chứ.
Quả nhiên, vào lúc này chàng trai mới trầm giọng trả lời cô.
“Kiều Diệc Khê, tôi và cậu lớn như nhau.”
Cô giơ tay, che lại cái môi, làm bộ làm tịch ho hai cái, “À, vậy à.”
Trong phòng yên tĩnh vài giây, chỉ có tiếng máy lạnh không ngừng chuyển động, khí lạnh phả xuống, bay bay trên mặt đất.
Một lúc sau, giọng nói của chàng trai lại vang lên, mang theo một chút khàn khàn bất đắc dĩ.
“Là mẹ tôi mua.”
Cũng đúng, nhìn phong cách đầy lãnh đạm kia của cậu, có lẽ là không tự mua quần lót màu đỏ sậm để mặc đâu.
Cô vốn muốn nói màu đỏ có gì không tốt, chiêu tài chiêu phúc còn trừ tà, nghĩ lại thì, hình như lúc này không phải là thời cơ để tiếp tục đề tài này.
Ánh mắt của cô chợt sáng lên, dùng ngón tay đẩy gáy sách một cái, lúc này mới nhỏ giọng “thừa nhận sai lầm”.
“Cũng là tớ nông nổi.”
May mắn thay, mẹ Chu kịp thời giải cứu bầu không khí làm người khác hít thở không thông, bà ở bên ngoài gọi: “Ra đây ăn lê đi!”
Kiều Diệc Khê như được đại xá tông cửa xông ra ngoài, chọn một cái góc nhỏ, nơi vừa có thể giảm đi cảm giác tồn tại vừa có thể ăn lê.
Chu Minh Tự ở trong phòng lắp xong tấm ván gỗ cuối cùng, lúc này mới đi ra ngoài phòng khách.
Cảm giác tồn tại của cô gái đúng là đã giảm đi nhiều, ngồi ngay ngắn ở một góc sô pha, suýt chút nữa có thể hợp với cái cây ở phía sau.
Tóc dài tùy tiện rũ xuống, không thấy rõ biểu cảm và ngũ quan, chỉ có thể mơ hồ nhìn thấy gương mặt phiếm hồng, và hàm răng khẽ cắn môi dưới.
Rõ ràng người khơi mào hỗn loạn trước chính là cô, lúc này lại ảo não như gặp chuyện tủi thân.
Điểm này lại có vài phần giống với Há Cảo.
Lần nào sau khi tên nhóc cắn nát dây điện trong nhà làm vỡ bình hoa, cậu còn chưa kịp dạy dỗ thêm hai tiếng, nó đã sụp xuống nằm một đống ở một góc, lỗ tai gập xuống, lúc phạm tội thì cuộn tròn lại, vờ như bản thân là cục bông.
Giống như vừa có người ép nó làm những việc này.
Cậu buồn cười lại bất đắc dĩ, lắc đầu cười cười.
Mẹ Chu giơ quả lê lên, kỳ quái nhìn trái nhìn phải: “Con cười gì vậy?”
“Không có gì.”
Cậu bịa đặt lung tung: “Có thể vì cảm thấy quả lê này rất vui tai vui mắt.”
“……”
///
Ở nhà họ Chu ngủ hai giấc ngon lành, thời gian làm việc lại đến đúng hạn, cô đóng gói quay về trường học.
Vừa vào phòng ngủ đã nghe được Thư Nhiên đang nói: “Tớ chơi trò chơi xúi quẩy nhưng miệng lại không xúi quẩy, không phục thì phun ra đi, rác rưởi!”
Kiều Diệc Khê: “Đây là làm sao vậy?”
Hướng Mộc nói: “Cậu ấy vừa chơi Vương Giả Vinh Diệu, chơi được một lúc thì đồng đội mắng cậu ấy, cậu ấy mới đấu khẩu với người ta.”
“Không đấu khẩu nữa, tớ thoát ra rồi,” Thư Nhiên bực bội kéo tai nghe xuống, “Tớ mắng không thắng cậu ta.”
Kiều Diệc Khê vỗ vỗ lưng cô để an ủi: “Đừng mắng, uống nước nghỉ ngơi một chút.”
“Tớ quyết định sau này liên lạc với anh ấy nhiều hơn.” Thư Nhiên bỗng nhiên nói.
Kiều Diệc Khê:?
Thư Nhiên: “Anh ấy mắng người lợi hại, tớ muốn học hỏi anh ấy.”
“……”
Kiều Diệc Khê ngồi vào ghế, vừa dọn đồ vừa cảm khái: “Bây giờ tớ cảm thấy bọn họ đối với tớ đúng là quá tốt.”
“Bọn họ nào?”
“Mấy người dẫn tớ chơi game kia,” Kiều Diệc Khê nói, “Tớ gà mờ như vậy mà bọn họ chưa từng mắng tớ.”
Thư Nhiên: “Cho nên Kiều Kiều, cậu đừng dễ dàng lập đội với người lạ, nếu không thì rất dễ bị mắng.”
Các cô đang nói chuyện, Hướng Mộc bỗng giơ di động lên: “A, hình như tra nam trả tiền tớ!”
“Đừng tức nữa, Đinh Huyền thật sự trả tiền, đi thôi, mời các cậu ra ngoài ăn cơm.”
Thư Nhiên: “Thật hay giả đấy, tớ muốn uống hai ly trà sữa nướng của Ích Hòa Đường.”
Hướng Mộc: “Có thể.”
Hai ly trà sữa trời ban, bực tức của Thư Nhiên hóa thành hư không, vui vẻ khoác vai Kiều Diệc Khê đi ra ngoài ăn cơm.
Lúc ăn cơm, Kiều Diệc Khê vừa lúc gặp được nhóm trưởng câu lạc bộ trượt ván, nhóm trưởng nhân tiện nói nhiệm vụ mỗi tuần cho cô biết.
“Hoạt động của chúng ta sắp bắt đầu tổ chức rồi, đến lúc đó anh sẽ đi nói với mấy nhóm lớn, để lớp trưởng của mỗi lớp đi thông báo một chút, muốn xem chúng ta biểu diễn thì tới xem.”
“Sau đó thì đến lúc đó em không biểu diễn, chỉ ở bên cạnh giúp mọi người quét mã, em xem có được không?”
Kiều Diệc Khê gật đầu: “Được.”
Phần lớn các hoạt động trong trường đều có điểm học tập, tích lũy đủ số điểm quy định mới có thể tốt nghiệp, cho nên đám học sinh sẽ lựa chọn một vài hoạt động ngoại khóa cảm thấy muốn tham gia.
Hoạt động lần này của câu lạc bộ trượt ván cũng không có gì đặc biệt, chính là giảng giải một ít lý thuyết nền tảng, sau đó cho từng thành viên trong câu lạc bộ thay phiên nhau solo là xong.
Bởi vì đúng lúc Kiều Diệc Khê có khá nhiều tiết học trong khoảng thời gian gần đây, nên không tham gia biểu diễn, chỉ phụ trách ở bên cạnh giúp học sinh tham gia quét mã nhập điểm học tập.
“Cứ quyết định như vậy nhé!” Trước khi đi nhóm trưởng còn để lại chai đồ uống cho cô, “Từ đây đến lúc đó chúng ta còn có vài lần diễn tập, nếu em rảnh thì tới xem.”
“Được.”
Giữa trưa các cô ăn đến mức no nê, buổi chiều thì đi dạo phố để tiêu hóa thức ăn.
Nhưng vì Kiều Diệc Khê đúng lúc bị nhóm trưởng gọi lại, nên đã cho Hướng Mộc và Thư Nhiên đi trước.
Nguyễn Âm Thư chưa về ký túc xá, tất nhiên bỏ lỡ bữa cơm này, cũng bỏ lỡ cả lần dạo phố này.
Hai người còn lại đi dạo phố, còn một người thì đang trên đường quay về trường học, Kiều Diệc Khê chán muốn chết, kéo ván trượt luyện một vòng trong trường, lại mua thêm đồ dùng cho mấy ngày nữa, rồi quay về ký túc xá nghỉ ngơi.
Lúc 6 giờ xuống lầu mua cơm, cô dự định ăn một cái lẩu nhỏ, lúc đang xếp hàng chờ cơm, bỗng nhiên nghe được một giọng nói kéo cao âm lượng.
“Tôi nhớ ra rồi!”
Cô hơi bất ngờ di chuyển ánh mắt nhìn qua, phát hiện Trịnh Hòa đứng bên trái cô mua cơm gà om nấm.
Trịnh Hòa nhìn chằm chằm cô: “Trước lúc khai giảng —— xe buýt, quán lẩu, người kia là cậu có đúng không?”
Vậy mà bây giờ mới phát hiện ra cô gái nhầm lẫn kia chính là cô.
Kiều Diệc Khê nhẹ nhàng thở dài, nói: “Là tớ.”
Trịnh Hòa: “Giày cậu đâu, sau này tìm được chưa?!”
“Tìm được rồi, Há Cảo trộm.”
“Há Cảo trộm giày cậu? Sao nó làm được……”
Trịnh Hòa vừa nói thầm, vừa bưng cơm của mình lên.
Cái lẩu nhỏ của Kiều Diệc Khê cũng xong rồi, cô bưng nó đi tìm vị trí gần đó ngồi xuống, sau khi ngồi xuống mới phát hiện ra bên cạnh là Chu Minh Tự.
Nói không chừng cậu và Trịnh Hòa cùng nhau tới.
Món cậu gọi là cơm salad gà nướng, thoạt nhìn bán rất chạy, thịt gà có màu vàng óng ánh được đặt trên salad, lại rắc thêm hạt mè, nhìn khá ngon miệng, cô dự định lần sau nếm thử món này.
Chỉ trong chốc lát, Trịnh Hòa lại bưng thêm một chén món ăn kèm đi tới.
Món ăn kèm là tự cậu thêm vào, trên cùng là một tầng rau thơm và rau cần.
Trịnh Hòa đưa cho Kiều Diệc Khê xem thử: “Có muốn ăn không?”
Kiều Diệc Khê xua tay từ chối: “Không cần, tớ không ăn rau thơm và rau cần.”
Nói xong rồi, cô nhìn sang bên cạnh, ý bảo cậu ấy có thể tiếp tục hỏi Chu Minh Tự.
“Thôi đi,” Trịnh Hòa nhún vai, một gương mặt đừng tự tìm đường chết, “Cậu ta cực kỳ ghét mùi rau thơm, đưa gần cậu ta một đề-xi-mét thôi thì tớ sẽ bị đánh một trận tơi bời.”
Nói xong, Trịnh Hòa xê dịch vị trí, cách Chu Minh Tự xa một chút.
Chỉ trong chốc lát, di động của