Sau khi lau xong mắt của Chu Minh Tự, động tác trên tay cậu cũng nhanh hơn, rất nhanh, cậu đã tắm xong Há Cảo.
Kiều Diệc Khê cũng nhanh chóng dẹp đi mấy ý nghĩ lung tung trong đầu, lấy khăn lông lau cho Há Cảo.
Giữa chừng Há Cảo còn dùng sức lắc hai cái, may mắn là Kiều Diệc Khê trốn nhanh, không bị văng trúng nước.
Lông của tên nhóc còn chưa sấy khô, trên người vẫn ướt nhẹp, có thể thấy là được xối nước nhiều lần.
Chu Minh Tự cầm máy sấy trong ngăn kéo: “Cậu ôm nó, tôi sấy.”
“Ừm.”
Kiều Diệc Khê dùng tay nâng bụng Há Cảo lên, giơ nó lên một nửa để Chu Minh Tự sấy khô.
Chàng trai sấy lông cho mèo lưu loát nhanh chóng, ngón tay lướt qua đám lông màu xám bạc, còn có thể thấy rõ xương bàn tay của cậu.
Bên tai cậu cũng khôi phục lại màu sắc bình thường, không hề phiếm hồng nữa.
Thậm chí Kiều Diệc Khê còn hoài nghi vừa nãy cô nhìn nhầm.
Nhưng cũng không phải chuyện gì quan trọng, rất nhanh cô đã vứt ra sau đầu.
Chu Minh Tự thu lại máy sấy, hỏi cô: “Tối nay cần ở lại đây không?”
“Chắc là không rồi,” cô nghĩ nghĩ, “Sáng mai có tiết học, đợi lát nữa trở về.”
Cậu gật đầu: “Chờ tôi cắt xong móng tay cho nó thì chúng ta đi.”
“Sáng mai cậu cũng có tiết sao?”
“Có, kỳ này chúng tôi có rất nhiều tiết.”
Cô như suy tư gì đó, “Vậy chẳng phải không có thời gian tham gia hoạt động ngoại khóa để tích lũy điểm học tập sao.”
Chàng trai nhàn nhạt “ừm” một tiếng, pha lẫn chút âm mũi.
Nhấp nhấp môi, Kiều Diệc Khê cười thần bí lại nhỏ giọng nói, như đang nói chuyện bí mật gì đó: “Vào thứ sáu câu lạc bộ trượt ván có hoạt động, cộng 0.2 vào điểm học tập, đến lúc đó cậu đưa mã QR cho tớ, tớ giúp cậu quét.”
Tuy trường học có quy định là có mặt mới có thể quét mã QR cộng điểm học tập, nhưng ban tổ chức hoạt động bọn họ có thể thỉnh thoảng mở cửa sau cho bạn bè, tìm một chút lợi ích nhỏ gì đó.
Dù sao lần này cô cũng làm giúp Nguyễn Âm Thư và Hướng Mộc, thêm một Chu Minh Tự cũng không tính là gì.
Chu Minh Tự cong môi: “Cậu có biểu diễn?”
“Tớ không, tớ quét giúp bọn họ. Nếu cậu có thời gian cũng có thể tới xem, lần này nhóm trưởng chúng tớ biểu diễn, khá hay.”
Cậu gãi gãi cằm con mèo, trầm giọng đồng ý.
///
Hoạt động của câu lạc bộ trượt ván sắp được tổ chức, nhóm trưởng lại là loại người mọi việc phải làm đến mức tốt nhất, vì thế tập luyện vài lần trước khi hoạt động diễn ra cũng là việc không thể thiếu.
Buổi sáng thứ sáu nhóm trưởng nhắn tin cho cô: 【 Kiều Diệc Khê, có ở đây không? 】
Kiều Diệc Khê: 【 Có, sao vậy? 】
Nhóm trưởng: 【 Trưa hôm nay em có rảnh không, giúp bọn anh đi chiếm vị trí ở sân thể dục đi, chúng ta phải chuẩn bị tập luyện cho hoạt động. 】
Kiều Diệc Khê: 【 Có thể, dùng cái gì để chiếm vị trí? 】
Nhóm trưởng: 【 Mang ván trượt qua đó là được rồi, bởi vì chỉ có chúng ta và câu lạc bộ vũ đạo thích đến chỗ đó luyện tập, nên dùng một ít đồ vật có tính tiêu chí đánh dấu là được. Trong tình huống bình thường, nếu hai bên đụng phải, ai đi trước thì vị trí là của người đó. 】
Cô nói được, vác ván trượt trên lưng đi đến sân thể dục chiếm vị trí.
Nhiệt độ không khí của hôm nay giảm xuống một chút, nhưng cũng không tính là mát mẻ, cô mặc quần ống rộng vẫn có thể cảm giác được sức nóng.
Vừa đến sân thể dục, cô chọn phía bên tay phải rộng lớn để chiếm vị trí, sau đó đặt ván trượt xuống đất.
Vừa đặt ván trượt xuống, đã nghe được hai tiếng gọi vang lên ở phía trước và phía sau ——
“Kiều Kiều!”
“Kiều Diệc Khê!”
Trong lúc nhất thời cô không biết nên nhìn hướng nào, nhưng có lẽ cô phân biệt được tiếng gọi ở phía sau hẳn là Hướng Mộc.
Mà người phía trước …… Đã bước nhanh đến trước mặt cô.
Là Tề Cam.
Là người suýt chút nữa ngồi lên quần áo của Chu Minh Tự.
Cậu kẹp quả bóng tán gẫu với cô: “Cậu cũng tới đây à.”
Cô nói đúng, cũng không nói gì thêm, nhưng Tề Cam đúng là biết tìm đề tài, lại nói.
“Tới trượt ván?”
“Thật trùng hợp, hôm nay bọn tớ cũng chơi bóng ở đây.”
“Là khá trùng hợp.” Cô hơi mất tự nhiên đáp lại hai câu, sau đó nói, “Bạn của tớ còn đang gọi tớ, tớ qua đó trước đây.”
“Được!”
Kiều Diệc Khê xoay người đi tìm Hướng Mộc bên phía bồn hoa, Hướng Mộc đang cầm một ly trà sữa vui vẻ ngồi uống ở đó.
Kiều Diệc Khê: “Sao đi một mình?”
Hướng Mộc híp mắt: “Tìm đối tượng.”
“Đối tượng gì?”
“Chính là,” Hướng Mộc chẹp chẹp miệng, “Tớ tới sân thể dục nghỉ ngơi một lát, thuận tiện nhìn xem có chàng trai nào giống với bạn trai tiếp theo của tớ không.”
“……”
Kiều Diệc Khê vỗ vỗ lưng cô, “Vậy cậu cố lên, gánh thì nặng mà đường thì xa.”
Hướng Mộc ngửa đầu nhìn về phía trước, “Cậu xem người mang giày đen kia thế nào? Người bên cạnh cậu ta thì sao?”
Kiều Diệc Khê dứt khoát ngồi xuống, tham khảo giúp Hướng Mộc, dù sao cô đã đặt ván trượt ở chỗ đó, nếu hôm nay câu lạc bộ vũ đạo cũng tới, nhìn thấy ván trượt của cô, hẳn là sẽ đổi chỗ huấn luyện.
Hai cô gái nhàn nhã nói chuyện dưới ánh nắng mặt trời, mà tình huống ở bên kia lại không an nhàn như vậy.
Cực kỳ không trùng hợp, thủy tinh tra nam Đinh Huyền, là người hôm nay phụ trách chiếm chỗ giúp câu lạc bộ vũ đạo.
Lúc còn vài bước mới đến bãi đất trống, anh ta lại phát hiện người đi trước mình là Kiều Diệc Khê.
Anh ta còn chưa quên sức chiến đấu của em gái này, lúc ấy ở quán cà phê làm anh ta một câu cũng chưa kịp phản bác.
Nếu không phải viết giấy nợ, anh ta cũng không đến mức sớm trả tiền như vậy.
Phải biết rằng, năm ngàn này của anh ta chắp vá lung tung đi cầu xin ông nội bà nội, bởi vậy mới có thể trả trong thời gian ngắn.
Trùng hợp thay, Đinh Huyền lại nhìn thấy Hướng Mộc đứng phía sau Kiều Diệc Khê, càng giận sôi máu hơn, sau khi nhìn Kiều Diệc Khê đi tìm Hướng Mộc, liền đi tới vị trí cô đặt ván trượt.
Thật sự là càng nghĩ càng tức giận, anh ta giơ một chân lên đá vào ván trượt của Kiều Diệc Khê.
Cả cái ván trượt bị đá ngã lăn, Kiều Diệc Khê đứng ở xa nên không cảm thấy gì, nhưng Tề Cam đứng một bên lại thấy cực kỳ rõ.
Tâm tư của cậu ta đối với Kiều Diệc Khê rất rõ ràng, ván trượt của Kiều Diệc Khê cũng có nghĩa là ván trượt của cậu, hành động này của Đinh Huyền không thể nghi ngờ là đang khiêu khích trên lãnh địa của cậu.
Cậu muốn bảo vệ khí phách đàn ông của bản thân, cũng muốn thể hiện một chút trước mặt Kiều Diệc Khê.
Vì thế cậu đứng ra.
“Anh làm gì vậy?!” Vóc dáng của Tề Cam 1 mét 8 mấy, dọa người đặc biệt có lực uy hiếp, “Đừng tưởng tôi đang xem di động thì không biết anh đang làm gì, chân sao vậy, không quản được sao?”
Đinh Huyền tuy có chút hối hận, nhưng vào lúc này thì thua cái gì cũng được chứ không thể thua khí thế.
“Tôi làm gì ai cần cậu lo? Cậu là cái thá gì?”
“Anh lặp lại lần nữa?” Tề Cam không chơi di động nữa, chuyên tâm đấu khẩu với Đinh Huyền, “Ván trượt này đặt ở đây, anh đá đổ còn không xin lỗi, ngang ngược như vậy, trường học nhà anh mở? Cha anh không dạy anh làm người?”
“Ai mẹ nó nhìn thấy chỗ này có đồ vật, tôi cố tình đá đấy thì sao?” Đinh Huyền lại đá vào ván trượt vài cái, “Hôm nay cha mày muốn đá đấy, thế nào?”
Tề Cam cũng là người nóng tính, động một chút liền nổi trận lôi đình.
“Thế nào? Hôm nay cha anh dạy anh làm người!”
Giây tiếp theo, Tề Cam nắm tay đấm vào mặt Đinh Huyền.
Đinh Huyền lảo đảo vài bước, đứng vững lại, sau đó đi lên đẩy Tề Cam, “Cậu con mẹ nó đầu óc có bệnh sao?”
Đẩy qua đẩy lại vài cái, hai người đã bắt đầu đánh nhau.
Tay chân cùng sử dụng, tương thêm mấy cước, đánh nhau túi bụi.
Động tĩnh và trận thế ở bên kia dần dần hấp dẫn tầm mắt của hai cô gái.
Hướng Mộc vỗ vỗ bàn tay Kiều Diệc Khê: “Kiều Kiều —— bên kia đánh nhau! Người mặc đồ đen có phải là người cậu quen không?!”
Kiều Diệc Khê tập trung nhìn một cái: “Một người khác là Đinh Huyền à?”
“……”
Chàng trai đánh hăng như vậy, chắc chắn con gái không có cách khuyên can.
Thể lực trời sinh khác biệt ở chỗ đó, nếu hai cô đi can, trong lúc hỗn loạn có thể bị thương.
Tầm mắt của Kiều Diệc Khê lóe lên, nhìn thấy cọng rơm cứu mạng: “Chu Minh Tự!”
Chu Minh Tự cũng tới đây tập bóng, từ xa đã nhìn thấy hai người xúm vào đánh nhau.
Cậu bước nhanh về phía Kiều Diệc Khê: “Ai đang đánh?”
“Chính là, chính là người, tóc ngắn, dáng người rất cao,” trong lúc nhất thời Kiều Diệc Khê đã quên tên của Tề Cam, khoa tay múa chân nói, “Người nói nhiều nhất trong đội các cậu ấy.”
Trịnh Hòa nhanh chóng hiểu ra: “Tề Cam và người khác đánh nhau rồi?!”
Sau đó đám người trong đội bóng rổ xông lên khuyên can, dây dưa hơn nửa ngày mới kéo hai người ra được.
Ý muốn đánh đối phương của Tề Cam và Đinh Huyền lại nổi lên, không kéo ra một lúc lại tụ lại đánh nhau, làm cho người trên nửa sân thể dục sợ tới mức cách xa chỗ này mấy chục mét.
Cuối cùng hai người bị giáo viên trực ban chạy đến hô dừng mới chịu dừng lại.
Trên mặt bọn