Thời gian nghỉ ngơi luôn nhanh chóng trôi đi, rất nhanh, Kiều Diệc Khê trở về trường học, đêm văn nghệ mà cô làm MC cũng tới như đúng hạn.
Vốn dĩ đêm văn nghệ là vào cuối tháng, nhưng bởi vì có rất nhiều nguyên nhân mà đã trì hoãn một thời gian, hết hoãn lại hoãn cho tới bây giờ.
Bởi vì đây là lần đầu tiên cô làm MC, tuy không nhiệt tình mời Thư Nhiên các cô đi xem, nhưng ba cô gái vẫn đến để cổ vũ cho cô.
Tuy việc của người dẫn chương trình không mệt, nhưng cũng không thoải mái, không giống như diễn tập tiết mục xong có thể đi về, người dẫn chương trình bởi vì cần tập trước lời dẫn, cho nên phải tập trước một lần với tất cả các tiết mục, diễn tập với tiết mục cuối cùng xong mới có thể ra về.
Đêm văn nghệ bắt đầu lúc 3 giờ buổi chiều, 8 giờ sáng Kiều Diệc Khê đã đến đó.
Đem theo cái bụng rỗng đi diễn tập một lần, mọi người cùng ăn một bữa cơm, sau đó thay trang phục, trang điểm, chuẩn bị lát nữa chính thức biểu diễn.
Kiều Diệc Khê vốn cho rằng buổi biểu diễn này sẽ có rất ít người tới, không nghĩ rằng không biết ai tung tin, nên người tới xem biểu diễn cũng không tính là ít, ngay cả mấy vị trí ở phía sau cũng không đủ ngồi.
Thời gian tới rồi, trên sân khấu hiện lên ánh đèn mờ ảo, sau đó lại sáng lên, buổi biểu diễn chính thức bắt đầu.
Nam MC bên cạnh Kiều Diệc Khê là một học trưởng trong câu lạc bộ phát thanh, lịch sự văn nhã, đeo một cặp kính gọng đen, mái tóc ngay ngắn, mặc tây trang nhìn đặc biệt nghiêm chỉnh.
Người nữ MC ở phía đối diện khoác cánh tay của người nam MC đi cùng, Kiều Diệc Khê cũng đưa tay vòng lấy khuỷu tay của nam MC, đi theo ánh đèn xuất hiện trên sân khấu.
“Chào buổi chiều tất cả mọi người.”
“Hoan nghênh đến với……”
Cô mặc trên người một cái váy dài, cánh tay cũng được bọc lấy, nhiệt độ hôm nay không thấp, sân vân động người thì nhiều, theo lý mà nói chỉ có ấm chứ không lạnh.
Nhưng lúc cô đọc lời dẫn cũng suýt chút nữa run cầm cập, nguyên nhân cũng khá vi diệu, cô cảm thấy như có một ánh mắt lạnh lẽo lướt qua cô ở phía sau.
Nữ MC mặc đầm cúp ngực ngắn đứng bên cạnh run cũng không run, chỉ có cô cảm thấy sự lạnh lẽo tràn từ góc nào đó, còn mang theo một chút…… Oán niệm?
Tập lời dẫn của mình xong, cô dùng biên độ nhỏ quay đầu lại nhìn một cái.
Một cái gì đó giống như vạt áo chợt lóe lên ở chỗ ngoặt, nhanh đến mức gần như chưa bao giờ tồn tại, cô nghi ngờ bản thân hoa mắt.
Nguyễn Âm Thư, Thư Nhiên và Hướng Mộc đều ngồi dưới sân khấu, cô lắc đầu một cái, nghĩ rằng cảm giác sai rồi.
Ngoại trừ các cô, chắc cũng không còn ai đến xem cô dẫn chương trình.
Đọc xong đoạn đầu tiên, cô để sân khấu lại cho người biểu diễn, sau khi Kiều Diệc Khê lui vào hậu trường, vẫn không nhịn được nhìn về phía cánh gà thêm vài lần.
Không có người.
Cho đến khi buổi diễn tập kết thúc, loại ớn lạnh khiến người khác cảm thấy lạnh sống lưng cũng không xuất hiện nữa.
Buổi diễn tập vừa kết thúc, cô thay quần áo rồi đi khỏi phòng, Thư Nhiên làm mặt quỷ sáp lại gần.
“Không tệ nha! Tớ thấy cậu vừa nãy khoác tay con trai? Thế nào thế nào??”
“Cái gì thế nào,” Kiều Diệc Khê buồn cười đáp lại, “Đây là một phần lễ nghi, tất cả mọi người đều như vậy.”
“Cậu và người khác không giống nhau, từ nhỏ đến lớn cậu khoác tay con trai bao nhiêu lần thì tớ dùng một bàn tay cũng đếm được,” Thư Nhiên nói, “Nói xem, có động lòng không?”
Hướng Mộc không nhìn nổi nữa, vỗ vào Thư Nhiên: “Cậu thật lợi hại, ngay cả khoác tay cậu cũng có thể quyết định cả đời?”
Nguyễn Âm Thư cũng nhún vai, “Người này rất rõ ràng không phải loại hình Kiều Kiều thích.”
Thư Nhiên nhướng mày, hắng giọng: “Đúng là tớ không rõ, vậy các cậu nói xem, cậu ấy thích loại hình gì?”
Nguyễn Âm Thư: “Cụ thể thì tớ không rõ lắm, chỉ cảm thấy không phải loại mọt sách này.”
Hướng Mộc chuyển hướng sang Kiều Diệc Khê: “Kiều Kiều tự cậu nói, cậu thích loại gì?”
Kiều Diệc Khê đang gom quần áo, cất lễ phục vào túi xong mới giả vờ suy nghĩ, cười nói: “Đẹp trai tớ đều thích.”
Thư Nhiên: “……”
Cô không tiếp tục nói giỡn, ngữ khí thoải mái trả lời lại: “Gặp được chẳng phải sẽ biết sao.”
Nguyễn Âm Thư gật đầu, nhỏ giọng tiếp lời: “Ừm, nếu người ấy như cầu vồng, vừa gặp gỡ đã biết.”
“Thôi đi,” Thư Nhiên xùy xùy cô ấy, “Cậu cứ không nhanh không chậm như vậy, chờ tinh thần cậu hồi phục lại, đồ tốt đều bị người khác chọn mất rồi.”
“Cậu khá sốt ruột, cũng không thấy cậu đem một người về cho tớ nhìn một cái.” Kiều Diệc Khê nhướng mày.
Thư Nhiên sờ sờ cằm: “Nói thật, ai có thể nghĩ đến bốn người chúng ta người có tiến độ nhanh nhất lại là Âm Thư chứ.”
Nguyễn Âm Thư:?
Hướng Mộc cũng nheo mắt sáp lại gần: “Trường bên cạnh có người cực kỳ đẹp trai đang theo đuổi cậu, đừng nghĩ tớ không biết, tên Trình Trì có đúng không? Phắc, Âm Thư cậu được lắm, loại đại ca phản nghịch này cũng có thể bị cậu thu phục.”
Nguyễn Âm Thư lắc đầu: “Không phải…… Tớ……”
“Được rồi, đừng nói nữa, giải thích chính là che dấu, che dấu chính là xác thực.”
Thư Nhiên thích xem náo nhiệt nhất không cho Nguyễn Âm Thư cơ hội giải thích, ôm lấy cổ cô ấy kéo ra ngoài: “Tớ thấy họ Trình kia còn rất đẹp trai, tục ngữ nói hay lắm, đàn ông càng đẹp trai càng khó khống chế……”
Hai người lải nha lải nhải đi ra ngoài, Nguyễn Âm Thư bị Thư Nhiên chèn ép đến mức một câu cũng chưa kịp nói, chỉ có thể vừa nghẹn họng vừa đi ra cửa.
Kiều Diệc Khê cười, xách túi lên, đi ra khỏi cửa với Hướng Mộc.
Các cô dự định ăn tối ở nhà ăn.
Thư Nhiên ba người đang gọi món ăn, cô ra ngoài mua trà sữa, vừa đi đến chỗ xếp hàng, phát hiện ra Chu Minh Tự và Trịnh Hòa.
Trịnh Hòa đang mua bánh mì Âu.
Nhìn thấy cô, Trịnh Hòa chợt vẫy tay hai cái: “Hé lô!”
Kiều Diệc Khê đang đứng ở vạch xếp hàng đợi gọi món, thấy phần tóc ngay trán của hai người ướt sũng, nói: “Vừa chơi bóng xong?”
Trịnh Hòa gật đầu: “Chơi mấy tiếng đồng hồ.”
Chu Minh Tự dùng cặp mắt đen như mực nhìn chằm chằm cô một lúc, lúc này mới chậm rãi nói: “Thuận lợi chứ?”
Kiều Diệc Khê sửng sốt vài giây.
Sau đó phản ứng lại.
“Cậu nói buổi diễn dẫn chương trình sao?”
“Ừm.”
“Còn được,” cô hỏi, “Sao cậu biết hôm nay tớ dẫn chương trình?”
Bây giờ cô đã thay sang đồ bình thường, váy cũng đặt trong cái túi đưa cho Thư Nhiên cầm.
Chu Minh Tự nói: “Nhìn thấy.”
Trịnh Hòa tiếp lời: “Hô, trước khi chơi bóng bọn tớ có đi ngang qua hội trường lớn, nghe nói có buổi biểu diễn, cậu dẫn chương trình, nên đi vào nhìn một cái. Ha ha ha, tớ còn tưởng rằng Chu Minh Tự sẽ đi vào xem rất lâu, không nghĩ rằng chỉ một lúc cậu ấy đã đi ra.”
“Lúc mở màn sao?” Kiều Diệc Khê nhớ tới cái gì đó, hỏi Chu Minh Tự, “Có phải cậu ở hậu đài nhìn tớ một lúc không?”
Chu Minh Tự gật đầu.
Cậu đúng là may mắn, vừa đi vào đã nhìn thấy cô mở màn chương trình, cô kéo cánh tay của một học trưởng xa lạ chậm rãi đi từ phía sau sân khấu, nhìn như thế nào cũng không vừa mắt.
Cậu đúng là không rõ, cũng không phải tiết mục làm quen, cần gì tay khoác tay.
Tay khoác tay thì thôi đi, nam với nam ở chung, nữ với nữ ở chung không được sao? Cứ một hai bắt nam nữ dắt tay nhau mới vừa lòng?
Quá trình của tiết mục ngu ngốc gì chứ.
Bởi vì cậu thật không muốn xem quá trình của một tiết mục ngu ngốc như vậy, nên nhìn vài lần đã rời đi.
Kiều Diệc Khê vừa thấy cậu gật đầu, thoáng chốc kết nối được mọi việc.
Hèn gì lúc ấy cảm giác có ánh mắt nhìn từ phía sau, lạnh lạnh, chắc là Chu Minh Tự không hợp với không khí của buổi biểu diễn, nên không hứng thú, thậm chí còn khó chịu vì lãng phí thời gian chơi bóng.
Cô hiểu rõ rồi ngầm định nghĩa, xoay đầu thoáng nhìn thấy đang gọi số của mình, nói với họ: “Nước tớ xong rồi, đi trước đây, bye bye!”
Sau khi từ biệt với Chu Minh Tự và Trịnh Hòa, cô quay về nhà ăn tụ họp với Thư Nhiên, vừa ngồi xuống, nghe thấy các cô đang bàn luận gì đó.
“Vậy tớ mua đó nha?”
“Mua đi mua đi, thật sự không lỗ, chất lượng của lông dê nhà các cô ấy rất tốt.”
“Màu của sợi chỉ này đẹp thật.”
Kiều Diệc Khê: “Các cậu làm gì vậy?”
Thư Nhiên: “Không phải sắp đến lễ giáng sinh rồi sao, tớ vừa thấy một nhà bán len sợi siêu đẹp trên Weibo, chúng tớ nghĩ muốn mua chút len,