Há Cảo bị nhốt vào lồng sắt thì quẫy đuôi, thành thật nhìn vách tường nhận phạt.
Kiều Diệc Khê gom chăn lại, nghiêng đầu hỏi Chu Minh Tự: “Sao cậu nghiêm khắc như vậy?”
Chu Minh Tự đáp: “Gần đây nó rất không nghe lời.”
Từ khi Kiều Diệc Khê tới đây, con mèo này có chút xu hướng vô pháp vô thiên.
Có lẽ thấy cô dễ nói chuyện, để cho Há Cảo cảm thấy làm gì cũng được tha thứ, nên mới càng ngày càng không bỏ cậu vào mắt.
Đặc biệt là tối hôm qua, còn dám có ý đồ giành đồ cô tặng.
Kiều Diệc Khê “ừ” một tiếng, thầm nghĩ dù sao thì Há Cảo cũng là nhóc con của Chu Minh Tự, chắc cậu sẽ có phương thức giáo dục của mình.
Sau khi thay xong quần áo, hai người ăn sáng ở ngoài phòng khách.
Sáng nay mẹ Chu nấu mì, Kiều Diệc Khê ăn được một lúc, thì nhận được tin nhắn từ Mã Kỳ Thành.
【 Em Kiều!! Chơi game không!!! 】
Cô cắn một miếng trứng ốp lết, mơ hồ nghiêng đầu nhìn Chu Minh Tự: “Mã Kỳ Thành hỏi chúng ta chơi game không.”
Chu Minh Tự: “Cậu chơi không?”
“Chơi chứ,” cô chớp chớp mắt, “Vì sao không chơi.”
Cậu rũ mắt đáp lại, “Ừm, vậy thì chơi.”
Ăn xong bữa sáng, bốn người bắt đầu một trận.
Từ lúc bắt đầu, thấy trận hôm nay chơi là hình thức bình thường, Mã Kỳ Thành còn tiếc hận một hồi.
“Haiz, hôm nay không có sao.”
“Không nhìn thấy em Kiều vì ngắm sao bị nổ đầu sao.”
Kiều Diệc Khê:??
Cô hỏi Mã Kỳ Thành: “Hôm nay cậu không phát sóng trực tiếp sao?”
Mã Kỳ Thành đáp rất nhanh, “Hôm nay nghỉ ngơi.”
Kiều Diệc Khê vừa nhắc tới đề tài này, cậu lại giống như cái máy hát được bật công tắc, “Cậu không biết, cảm giác lúc tớ phát sóng trực tiếp cùng với lúc bình thường chơi với các cậu hoàn toàn không giống nhau…… Ngày thường đi theo Tự thần tớ còn có thể tùy tiện một chút, bây giờ thì hoàn toàn tự mình cầm súng đi về trước, đối thủ khá lợi hại áp lực khá lớn.”
“Chơi không tốt còn dễ bị ăn mắng.”
Kiều Diệc Khê cười cười: “Vậy cậu dẫn Chu Minh Tự đi phát sóng trực tiếp?”
“Chắc chắn không được, nếu như vậy thì người khác chỉ xem Tự thần, một người giúp việc như tớ có vẻ càng giống con gà, người cũng đi chỗ khác hết!”
Mã Kỳ Thành vừa nói xong câu này, phát hiện phòng đối diện có một người, còn chưa kịp nói chuyện, đã nhìn thấy Chu Minh Tự đi vào căn nhà kia, cầm lấy cây súng rác rưởi vừa nhặt được lúc mới rơi xuống bắt đầu bắn người.
Mã Kỳ Thành bất ngờ hô lên: “Đừng bắn đầu!! Tự thần!! Đừng bắn đầu cậu ta!!”
Tiếng súng vang lên, nhắc nhở Chu Minh Tự hạ gục người khác.
Kiều Diệc Khê hỏi: “Vì sao không bắn đầu?”
Mọi người đều biết, bắn vào đầu thì giá trị tổn thương cao hơn so với khi bắn vào người, có lúc bắn vào đầu ba phát súng là có thể giải quyết một người, bắn vào người thì yêu cầu rất nhiều lần.
Nếu không sao lại có cụm từ “nổ đầu”.
Mã Kỳ Thành: “Người kia có mũ cấp ba! Không bắn đầu còn có thể giữ lại cái mũ đầy máu để đội lên, bắn vào đầu chẳng phải là cố tình vứt mũ cấp ba sao? Dù sao cũng chết, sao không chọn giữ lại vật phẩm quý cho bản thân chứ?”
Chu Minh Tự ở bên kia nhàn nhạt trả lời: “Nói chậm.”
Mũ và áo giáp đều có thanh máu, trúng đạn sẽ rớt đi lượng máu tương ứng, rớt xong máu rồi, đồ vật cũng nổ tung.
Sau khi nổ tung thì biến mất, yêu cầu tìm vật bảo vệ mới.
Mã Kỳ Thành run rẩy hỏi: “Cậu bắn đầu?”
“Ừm.”
“Rớt bao nhiêu?”
“Một nửa.”
Đó cũng chính là, mũ cấp ba còn thừa lại một nửa lượng máu.
Mã Kỳ Thành kêu rên: “Cậu mẹ nó cũng quá xa xỉ, sao có thể xuống tay với mũ cấp ba được?”
“Có mũ đã không tệ rồi,” Kiều Diệc Khê nói, “Bây giờ tớ vẫn đang đội mũ cấp một, nếu cậu không cần thì tớ đi nhặt.”
Cho dù nói thế nào đi nữa, năng lực phòng hộ của mũ cấp ba đã đặt ở đó, mũ cấp ba có nửa lượng máu chắc chắn tốt hơn nhiều so với mũ cấp một đầy lượng máu.
“Ấy đừng đừng đừng, tớ muốn,” tuy ngoài miệng ghét bỏ, nhưng mũ cấp ba có sức hút rất lớn đối với Mã Kỳ Thành, “Ai nói tớ không cần?!”
Kiều Diệc Khê: “Không kịp nữa rồi, tớ đi trước một bước.”
Mã Kỳ Thành:???
Kiều Diệc Khê đi vào căn nhà Chu Minh Tự vừa nổ súng, nhưng không biết cái hộp rốt cuộc nằm ở đâu, hỏi Chu Minh Tự: “Mũ cấp ba có nửa lượng máu kia ở đâu?”
Chu Minh Tự sững lại, “Cậu muốn?”
“Đúng vậy, mau nói cho tớ biết nó ở đâu, nếu không thì chờ lát nữa Mã Kỳ Thành tới giành với tớ.” Kiều Diệc Khê thúc giục.
Chu Minh Tự trầm ngâm một lúc, nói: “Đừng nhặt, cho Mã Kỳ Thành đi.”
Kiều Diệc Khê: “……”
Được rồi.
Cô suy nghĩ lại, bản thân cũng không ra ngoài đánh người, chỉ lén lút núp ở phía sau ngắm phong cảnh nhặt vật phẩm gì đó, muốn có đồ tốt như vậy cũng không có tác dụng gì.
Trái với Mã Kỳ Thành thích ra ngoài đánh người, lại thích chết, lấy mũ cấp ba đội cũng không có gì đáng trách.
So sánh thì vẫn là Mã Kỳ Thành cần hơn cô.
Cô nói được, sau đó lui từ trong phòng ra ngoài, nghe được Mã Kỳ Thành cười hi hi: “Vẫn là Tự thần nuông chiều tớ.”
Mã Kỳ Thành vừa nhặt mũ đội lên, Kiều Diệc Khê đã đi vào một phòng khác, bỗng nhiên trước mặt hiện lên một bóng người.
Cô theo bản năng muốn bắn, còn chưa nổ súng, thì thấy rõ người trước mặt là Chu Minh Tự.
Cậu dừng trước mặt cô, giống như muốn làm gì đó.
Kiều Diệc Khê: “Sao nào?”
Cậu tháo mũ cấp ba của cậu ra, đặt trước mặt cô, ý bảo cô đội lên, giải thích đơn giản: “Cái kia của cậu ta sắp nổ rồi.”
Cái mũ cấp ba kia của cậu ta sắp nổ rồi.
Cái của tôi tốt, cho cậu.
///
Kiều Diệc Khê nhìn cái mũ cấp ba trước mặt sửng sốt khoảng vài giây, cài đặt tự động nhặt đồ đội lên giúp cô, cô nhìn thử, lượng máu của cái mũ này vẫn còn đầy.
Cô cảm thấy hiếm lạ, lại có chút không công bằng: “Các cậu làm thế nào tìm được mũ cấp ba vậy? Tớ vốn không tìm thấy.”
Chu Minh Tự: “Cậu không có kinh nghiệm.”
“Đúng vậy, giống chúng tớ chơi nhiều, biết chỗ nào có vật phẩm tốt,” Mã Kỳ Thành nhặt mũ cấp ba có nửa lượng máu, vẫn rất vui vẻ, tiếp lời Chu Minh Tự, “Rất dễ dàng tự lục soát tìm được nhiều vật phẩm tốt.”
Mã Kỳ Thành vừa nói vừa tiếp tục lục soát phòng, trong lúc vô tình giáp mặt với
Kiều Diệc Khê, giật mình một cái.
“Phắc, cậu mẹ nó trên đầu không phải đội mũ cấp ba sao??”
Kiều Diệc Khê: “Ừm, lượng máu còn đầy.”
Mã Kỳ Thành: “Được, quấy rầy rồi.”
Sau khi đánh xong mấy bàn, mẹ Chu ở phòng bếp gọi hai người: “Diệc Khê! Minh Tự! Đừng chơi game nữa, ra ngoài mua chút đồ giúp mẹ đi?”
Kiều Diệc Khê nghiêng người đáp: “Được ạ, mua cái gì?”
Mẹ Chu đưa danh sách mua sắm cho bọn họ, một danh sách thật dài thật nhiều, hai người bắt xe đến siêu thị lớn gần đó.
Kiều Diệc Khê đã lâu không dạo siêu thị, đồ ăn vặt gì đó đều đa phần mua trên mạng, cho dù thỉnh thoảng muốn mua đồ vật, cửa hàng tiện lợi bên cạnh trường học cũng có thể thỏa mãn.
Cô đẩy xe đẩy, đi dọc theo kệ để hàng trong siêu thị.
Siêu thị làm cho người ta cảm thấy thật ấm áp, trên đỉnh đầu còn phát một khúc nhạc có giai điệu du dương, người đi dạo không nhanh không chậm, sản phẩm được trưng bày ngay ngắn tạo cho người khác một loại thỏa mãn.
Trong danh sách mẹ Chu đưa có mấy loại gia vị như dầu muối tương giấm, bọn họ đi tìm một vòng, mới mua đủ mấy món được liệt kê.
Nước tương có rất nhiều nhãn hiệu có thể lựa chọn, Kiều Diệc Khê vừa chọn vừa hỏi Chu Minh Tự: “Cậu nói xem chúng ta mua loại nào thì tốt?”
Chu Minh Tự trả lời rất nhanh, nói ra chân lý mua sắm của bản thân: “Đắt tốt.”
“…… Được.”
Đi đến quầy thực phẩm tươi sống, Kiều Diệc Khê lại lấy danh sách ra xem: “Còn có tôm đất tươi, nhìn thế nào cũng không tươi lắm?”
Chu Minh Tự nhìn cô, cũng trầm mặc.
Kiều Diệc Khê: “Sườn non mềm. Sườn non là non thế nào? Sao biết được nó mềm?”
Chu Minh Tự trầm ngâm một lúc, chợt đưa ra câu trả lời.
“Tùy tiện mua đi.”
Hai vị thanh niên phật hệ không có kinh nghiệm sinh hoạt gì đẩy cái xe chứa không ít đồ, nguyên tắc mua sắm là tùy duyên, cái gì thuận mắt thì mua cái đó.
Thật vất vả mới hoàn thành xong nhiệm vụ mua sắm mẹ Chu đưa, đã tới thời gian lựa chọn tự do.
Kiều Diệc Khê chạy tới quầy thức ăn vặt yêu thích nhất, chọn khoai tây lát và bánh phồng tôm.
Bánh snack dâu được đặt trên cùng của kệ để hàng, cô đặt tay vào kệ rồi nhón chân lên, mục đích muốn lấy xuống.
Không lấy được, còn thiếu vài xăng-ti-mét.
Chu Minh Tự lấy kẹo bạc hà xong, đi ngang qua, nhìn thấy cô gái nhón chân ra sức lấy, nhướng mày.
Cậu bước nhanh qua đó, đứng phía sau cô, giơ tay lên theo cô, ngừng