“Không, không cần, em tự tắm được.”
Nói xong câu đó, Kiều Diệc Khê ôm quần áo hoả tốc vọt vào phòng tắm.
Vừa đặt quần áo xuống, cô nhìn thấy Chu Minh Tự nhấc chân đến gần.
Trong lòng có dự cảm không tốt, nhịp đập của tim nhảy nhanh hơn.
Sau đó, Chu Minh Tự vươn tay, kéo rèm ở bên ngoài.
Kiều Diệc Khê: “……”
Được rồi, cô nghĩ nhiều rồi.
Tắm ở trong xong, Kiều Diệc Khê do dự nhìn đồ ngủ của mình thật lâu sau.
Bởi vì chỉ chuẩn bị một người một phòng, nên đồ ngủ cô mang theo là kiểu dáng cực kỳ mỏng, hoàn toàn khác với đồ ngủ thường mặc có thêm miếng lót như ở nhà họ Chu trước kia.
Cắn răng một cái rồi dậm chân, cô mặc dây lưng bằng lụa mỏng vào, bắt lấy cái khăn tắm khách sạn trong phòng tắm.
Chu Minh Tự nhìn thấy cô còn ngẩn người: “Em ôm khăn tắm làm gì?”
Kết quả vừa hỏi xong, nhìn thấy đôi chân thon dài dưới váy ngủ ngắn của cô, thoáng chốc hiểu rõ gì đó.
Kiều Diệc Khê cảm thấy xấu hổ, muốn che phía dưới làn váy, kết quả vừa che phía dưới váy, phía trên lại không che được.
Cô cầm khăn tắm rối rắm nên che trên hay dưới, chỗ này cũng không phải mà chỗ kia cũng không phải, có chút khó xử.
Chu Minh Tự vốn đang có ý gì đó, kết quả vừa thấy cô như vậy, lập tức phì cười.
“Em diễn xiếc thú ma thuật cho anh xem?”
Kiều Diệc Khê:???
“Anh mau đi tắm đi,” cuối cùng cô cũng tìm được cách giải quyết, hoả tốc chui vào ổ chăn ra lệnh cho cậu, “Chạy một ngày, chắc mệt rồi.”
Ai ngờ chàng trai lắc đầu: “Anh không mệt.”
Kiều Diệc Khê híp mắt nhìn cậu.
Chu Minh Tự đọc hiểu ý cô, thỏa hiệp sửa miệng, đứng dậy thả lỏng cổ: “―― Đúng là anh quá mệt mỏi.”
“Biết mệt là được,” cô cười ngẩng mặt, “Nhanh đi đi.”
Chu Minh Tự nhướng mày, lúc này mới nhấc thân đi đến vali lấy quần áo.
Sau khi cậu đi vào phòng tắm, Kiều Diệc Khê mới đứng dậy lấy di động trên bàn, nhìn kỹ hơn, Thư Nhiên không trả lời tin nhắn của cô.
Kiều Diệc Khê đánh đòn phủ đầu: 【 Sao không trả lời tin nhắn tớ? 】
Thư Nhiên: 【 Trả lời tin nhắn cậu làm gì, ** một khắc giá trị ngàn vàng, tớ không quấy rầy cậu nữa. 】
Kiều Diệc Khê: 【 ? 】
Kiều Diệc Khê nỗ lực sửa đúng: 【 Cái gì ** một khắc, chỉ không cẩn thận ở chung một phòng thôi. 】
Thư Nhiên buồn cười: 【 Sao nào, chẳng lẽ hai người các cậu muốn mở một phòng giải đề toán? 】
Kiều Diệc Khê: 【 Cậu đừng bậy bạ. 】
Một lúc sau, Thư Nhiên mới nhắn lại: 【 Cậu không chuẩn bị tốt? 】
Kiều Diệc Khê nhìn câu hỏi của Thư Nhiên một lúc lâu, mới hiểu ra Thư Nhiên đang nói cái gì.
Vừa nãy cô chỉ cảm thấy không tiện, không ngờ Thư Nhiên đã đẩy vấn đề bay lên một tầng khác.
【 Quá đột ngột, đổi lại là cậu thì cậu có thể chuẩn bị tốt sao? 】 Kiều Diệc Khê vốn không nghĩ đến phương diện kia, cô ấn vào màn hình tách tách tách, tiếp tục nói, 【 Chúng tớ ở bên nhau còn chưa được bao lâu. 】
Thư Nhiên: 【 Cũng đúng, vậy được thôi, các cậu phải được tiến hành giao tiếp bằng linh hồn cho tốt, tớ vẫn không nên quấy rầy các cậu nữa. 】
Kiều Diệc Khê: 【……】
Kiều Diệc Khê: 【 Không được, bây giờ tớ rất lo, cầu xin cậu quấy rầy tớ. 】
Thư Nhiên: 【 Ông đây và Trịnh Ngữ đang chơi đơn người, là lần đầu tiên của kiếp này, cậu đừng quấy rầy ông!! Hu hu hu Trịnh Ngữ dễ thương quá đi! 】
Kiều Diệc Khê:……?
Trò chuyện được một lúc, Chu Minh Tự đã tắm xong rồi đi ra.
Chàng trai vừa tắm xong nhìn cực kỳ ngon miệng, mỹ vị trắng nõn no đủ, phần đuôi tóc còn vài giọt nước đang chảy xuống tạo cảm giác cấm dục.
Kiều Diệc Khê gom chăn lại.
Chu Minh Tự ngồi ở mép giường sấy tóc, cô nhìn cậu dùng năm ngón tay lướt qua tóc, nhanh nhẹn làm khô nó.
Nhưng do không nhìn thấy, đuôi tóc còn hơi ẩm ướt.
Sau khi ngừng sấy tóc, Kiều Diệc Khê nhắc nhở cậu: “Sau chưa sấy tới.”
Chu Minh Tự: “Ừ?”
“Sau tóc, chưa sấy.”
Chu Minh Tự vươn tay gãi gãi, nửa ngày không bắt được vị trí, Kiều Diệc Khê nóng vội, trực tiếp lấy máy sấy trên tay cậu, mở máy sấy thổi vào sau đầu cậu.
Thổi được một lúc, cảm thấy đầu cậu luôn động đậy, Kiều Diệc Khê nhắc nhở: “Anh đừng quay đầu lại.”
Chu Minh Tự nín cười: “Sao nào?”
―― Đồ ngủ của em quá mỏng, anh đừng nhìn.
Những lời này cô chưa nói ra miệng, chỉ thuận miệng trả lời qua loa: “Em quá đẹp, sợ lóe mù mắt anh.”
“……”
“Mù rồi,” Chu Minh Tự theo lời cô nói, cười như không cười chế nhạo, “Anh đã sớm bị lóe mù.”
Làm khô tóc cho cậu xong, lúc này Kiều Diệc Khê mới buông máy sấy, rồi rúc vào ổ chăn.
Chu Minh Tự cũng kéo kéo chăn.
Kiều Diệc Khê nâng mi mắt, thăm dò: “Anh…… Tính ngủ chỗ nào?”
Vừa nói như vậy, Chu Minh Tự cười: “Em muốn để anh ngủ chỗ nào?”
Kiều Diệc Khê: “Em, tùy anh mà.”
Chu Minh Tự và cô đã ở bên nhau bao lâu, cô có tâm tư gì cậu còn không biết?
Vì thế cậu cong môi: “Anh ngủ sô pha.”
Kiều Diệc Khê đang muốn nói chút gì đó, cậu còn nói: “Không phải chỉ hơi cứng hơi nhỏ không duỗi chân được thôi sao, không sao, anh thích ngủ sô pha.”
Thiếu niên có đôi chân dài, cậu đi về phía sô pha.
Kiều Diệc Khê tất nhiên rất nhanh đã trúng kế: “Cái kia……”
Nói còn chưa dứt lời, cậu lại xoay người hướng cửa đi đến.
Kiều Diệc Khê: “Anh làm gì?”
Chu Minh Tự: “Đi xem có phòng khác để anh ngủ không.”
“…………”
Biết rõ cậu đang chọc cô, nhưng Kiều Diệc Khê vẫn thành thật rúc sang bên trái.
“Giường của Kiều Diệc Khê có chỗ trống, mời anh tới ngủ.”
Chàng trai nhướng mày rõ ràng, rất nhanh đã xốc chăn nằm bên cạnh cô.
Kiều Diệc Khê đang xem đoạn ngắn của chương trình mới của Kỷ Thời Diễn《 Nhật Ký Nụ Hôn Đầu 》, là Thư Nhiên gửi cô, nghe nói trong chương trình văn nghệ này, cặp đôi giữa anh ta và Kỷ Ninh ngọt đến mức làm người khác rên ư ử.
Cô vừa xem đoạn mở đầu, mấy hình ảnh của Kỷ Thời Diễn lướt qua, còn chưa kịp xem chỗ ngọt ngào, ở bên cạnh đã truyền đến giọng nam lạnh nhạt.
“Vui không.”
Kiều Diệc Khê: ?
Cô suýt chút nữa tưởng hiệu quả cách âm của phòng bên cạnh không tốt, mới có vấn đề kỳ lạ gì đó truyền tới tai cô.
Nhưng vừa nghiêng đầu, cô nhìn thấy khuôn mặt cực kỳ lãnh đạm của Chu Minh Tự, cậu lại hỏi một lần.
Kiều Diệc Khê kỳ lạ: “Vui cái gì mà vui?”
Chu Minh Tự: “Nằm bên cạnh bạn trai em xem người đàn ông khác, vui không.”
“……”
Đậu xanh, thùng giấm biết bay này.
“Không xem, lập tức không xem, đàn ông khác có gì đáng xem,” Kiều Diệc Khê làm bộ làm tịch vờ nhổ nước bọt, sau đó nhìn Chu Minh Tự cười cười, “Vẫn là bạn trai em đẹp trai nhất, đúng chứ.”
“Vậy em thoát đi.”
“A? Thoát cái gì?”
Chu Minh Tự chỉ chỉ di động cô: “Vừa nãy em chỉ khóa màn hình, chưa thoát video.”
Kiều Diệc Khê lập tức ý thức được cái gì, mở khóa di động, thoát khỏi video của Kỷ Thời Diễn, còn xóa đi lịch sử trò chuyện Thư Nhiên gửi cô, mãnh liệt quát lớn với Thư Nhiên: 【 Sau này đừng gửi video đàn ông cho tớ nữa! Tớ không có hứng thú với đàn ông! (ngoại trừ Chu Minh Tự) 】
Thư Nhiên: 【 ??????????? 】
Chu Minh Tự nhìn động tác liền mạch lưu loát không tạm dừng của cô, lúc này mới hơi hòa hoãn.
Cậu mở cánh tay, nói: “Ngủ đi.”
Kiều Diệc Khê nghiêng người, tắt đèn, sau đó gối đầu lên gối nằm.
Chu Minh Tự nhìn cái đầu cách bàn tay của mình chưa được 10 centimet:
“……”
“Tay anh đặt chỗ này cho em nằm,” Chu Minh Tự nhắc nhở, “Không phải lấy để phơi quần áo.”
Kiều Diệc Khê ngồi dậy nhìn nhìn, lúc này mới ngộ đạo, thành thật nhích qua đó, nằm lên cánh tay cậu.
Hơi thở trong lòng ngực chàng trai pha giữa chanh và mùi hương xà phòng, cực kỳ dễ ngửi, lại có chút nghiện.
“Được,” Chu Minh Tự xoa xoa đỉnh đầu cô, “Ngủ đi.”
Kiều Diệc Khê rúc trong ngực cậu, cô vốn hơi mất tự nhiên cứng đờ, nhưng chậm rãi cảm nhận được hô hấp đều đều của cậu, như đã ngủ rồi, lúc này mới thả lỏng, chậm rãi đi vào giấc ngủ.
Nửa tiếng sau, chàng trai mở mắt trong bóng tối.
Mẹ nó, cậu không ngủ được.
Bây giờ cậu bắt đầu hoài nghi chính mình, vì sao muốn ôm đống đồ vật này trong ngực để thử nghiệm chính mình.
Cậu đúng là có lòng tin với bản thân.
Cô gái nhỏ trong lòng ngực thơm tho mềm mại, mùi sữa bò ngọt, ngọn tóc vẫn là hương hoa hồng, làm người khác rối loạn không có cách nào để loại bỏ tạp niệm và bình tĩnh đi vào giấc ngủ.
Không được, không thể, Chu Minh Tự, làm một con người.
Chu Minh Tự nhắm mắt lại, bắt đầu mặc niệm Chú Đại Bi trong lòng.
Nước Cộng hoà Nhân dân Trung Hoa được thành lập vào ngày 1 tháng 10 năm 1949, phía Đông châu Á, do giai cấp công nhân lãnh đạo, lấy liên minh công nông làm cơ sở chuyên chính và xã hội do nhân dân làm chủ……
Không đúng, hình như cái này không phải Chú Đại Bi.
Đoạn đầu của Chú Đại Bi là gì?
Cậu bắt đầu hỗn loạn, vừa bất lực vừa bị cô rúc vào ngực cậu.
Đồ ngủ của cô mỏng, dán lại gần cậu, cơ hồ có thể cảm giác được……
Không được, Chu Minh Tự xoa bóp ấn đường, lấy di động ra, bắt đầu tìm đồ vật.
Tìm được rồi, cờ Đam.
Chơi cái này hẳn có thể bình tĩnh lại.
Cậu cho rằng cậu có thể rất bình tĩnh vượt qua một đêm này, nhưng cậu đã đánh giá cao bản thân.
Vừa chơi cờ Đam được mười phút, tin nhắn của Mã Kỳ Thành liền tới đây.
【 Phắc, sao cậu online??? 】
Chu Minh Tự nghiêng người ôm Kiều Diệc Khê, gõ di động sau lưng cô:
【 Không được? 】
【 Tôi nghe Thư Nhiên nói, không phải đêm nay cậu ngủ chung với Kiều Diệc Khê sao? Sao cậu còn trả lời tin nhắn tôi? Bây giờ cậu đang làm gì? 】
Chu Minh Tự: 【 Chơi cờ Đam. 】
Mã Kỳ Thành khó tin: 【 Cái trò đùa gì vậy?? 】
Chu Minh Tự trực tiếp gửi màn hình trận đấu qua.
Mã Kỳ Thành hoảng hồn: 【 Phắc, cậu người đàn ông thứ hai làm tôi khâm phục. Người thứ nhất là ban cán sự hồi cấp 2 của tôi, em gái hẹn cậu ta đến nhà chơi, cậu ta ngồi trên giường người ta nói mệnh đề tân ngữ ba tiếng đồng hồ. 】
“……”
Kiều Diệc Khê ngủ rất ngon, ngày hôm sau lúc đi chung với nhau, cô phát hiện trước mắt Chu Minh Tự là hai quầng đen.
“Tối hôm qua em có nằm mơ,” Kiều Diệc Khê xoa mắt nói, “Mơ thấy người tắm rửa cả đêm, không cho em vào nhà vệ sinh.”
Chu Minh Tự nhàn nhạt quay mặt đi, nói: “Không nằm mơ, là anh.”
Kiều Diệc Khê kỳ lạ hỏi: “Anh làm gì tắm?”
Chu Minh Tự: “Quá nóng.”
“Không phải mở máy lạnh sao?”
Chu Minh Tự suy nghĩ một lát: “Tối hôm qua anh đè vào điều khiển từ xa, không cẩn thận mở thành chế độ nóng.”
“Sau đó thì sao?” Kiều Diệc Khê nhíu mày nghĩ rồi nghĩ, “Sao em không thấy nóng.”
“Sau lại anh chỉnh lại, trước khi em bị nóng làm thức.”
“……”
///
Chuyến đi lần này đi bảy ngày, bọn họ không đi chỗ quá xa, lộ tuyến do Kiều Diệc Khê làm xong bài tập rồi vạch ra.
Bọn họ ngắm hoàng hôn ở sân của cổ trấn, cũng chơi tàu lượn siêu tốc đến mức thét chói tai trong công viên giải trí; sau đó trà trộn vào bảng thành tích của trường học nào đó rồi ngụy trang thành học tỷ học trưởng, lại vô tình nhìn thấy phần giới thiệu về Nguyễn Âm Thư và Trình Trì; sau đó bọn họ đứng ôm nhau trong biển người và âm nhạc ồn ào, rồi hôn nhau bên ngoài nhà thờ.
Cô còn dẫn cậu đi khu vui chơi giải trí, cô không còn kiêng dè với trò chơi xạ kích nữa, cậu cũng thoát khỏi gông xiềng của chính mình, thản nhiên giơ cao súng. Cuối cùng dựa vào cái hên kinh người của Chu Minh Tự, họ thắng rất nhiều máy chơi game và vé thưởng, rồi đưa cho Kiều Diệc Khê đi đổi một cái đèn xông tinh dầu có vẽ một người nhỏ bé đang kéo đàn violon.
Hành trình bắt đầu từ đèn xông tinh dầu, và cũng kết thúc với đèn xông tinh dầu, cô được đi đến chỗ mình muốn đi từ lâu, cậu cũng tìm về trạng thái, xem như viên mãn.
Lúc trở về Kiều Diệc Khê có mua một cây son vị kẹo sữa, sau khi son một lần ở sân bay, cô đưa đầu lưỡi liếm liếm.
Đúng là vị kẹo sữa, như loại của hãng Milky.
Kiều Diệc Khê đóng nắp, cảm khái: “Chúng sinh toàn khổ cực, chỉ có em, là vị kẹo sữa.”
Chu Minh Tự nghiêng đầu nhìn cô: “Em không phải.”
“Đánh cho mặt sưng vù để cảnh cáo,” Kiều Diệc Khê làm bộ làm tịch chỉ vào mũi cậu, “Cho anh thêm một lần một cơ hội để sắp xếp từ ngữ.”
Nhưng thật ra người nào đó hôm nay rất không sợ chết.
Cậu nhướng mày, “Anh nói em không phải.”
“…… Được.”
Kiều Diệc Khê cũng thua cuộc, “Vậy anh nói em là cái gì?”
Chu Minh Tự nghiêng đầu, đốt ngón tay cọ cọ chóp mũi, đi trước cô một bước đến cửa lên máy bay, chỉ nhẹ nhành ném một câu không rõ ràng ――
“Của anh.”
Không phải vị kẹo sữa cũng không phải mùi hoa hồng, em là của anh.
///
Lúc bọn họ kết thúc hành trình quay trở về, ba Chu cũng kiểm tra xong tất cả.
Gần đây Chu Minh Tự rất ít khi về nhà, không phải chỉ là không quan tâm đến ba Chu, vẫn từ chỗ Kiều Diệc Khê biết được tin tức của ba Chu, tỷ như khi nào xuất viện, khi nào hoàn toàn hồi phục.
Ngày đó Chu Minh Tự ở ngoài thuê phòng chơi game với bọn Mã Kỳ Thành, Kiều Diệc Khê ở nhà dọn dẹp xong chuẩn bị đi tìm cậu thì mẹ Kiều bảo cô đưa đồ lên lầu.
Cô cầm đồ vật, đi vào thang máy tới cửa nhà họ Chu, gõ cửa.
Người mở cửa cho cô là ba Chu.
Cô mím môi, đi vào phòng, rồi đặt đồ lên bàn cơm.
“Đây là salad mẹ con làm, bà ấy bảo con mang lên.”
“Được.” Ba Chu gật đầu.
“Vậy…… Con đi nhé?” Kiều Diệc Khê có chút câu nệ, không biết nên biểu hiện thái độ nào mới tốt, “Tạm biệt chú.”
Lúc đi tới cửa, ba Chu gọi cô lại.
Kiều Diệc Khê quay đầu nhìn.
Ba Chu: “Minh Tự nó…… Gần đây thế nào?”
Kiều Diệc Khê lựa lời nói một lúc lâu mới nói: “Khá tốt.”
“Lần trước gặp nó, hình như gầy đi rất nhiều.”
Kiều Diệc Khê: “Đúng là gầy đi rất nhiều, nhưng mà gần đây có thêm thịt, lấy lại được 2kg.”
Lần trước đúng là cậu gầy đi rất nhiều, do không nuốt nổi cơm, ngủ cũng ngủ không đủ tốt.
Ba Chu đứng phía sau cô, ông bất thình lình hỏi cô một câu: “Con cảm thấy chú làm sai sao?”
Cô sửng sốt, lúc này mới có chút do dự mà xoay người.
Có sai hay