Ngày hôm sau, cuối cùng hotsearch cũng dần dần bị đè xuống dưới nỗ lực của bộ phận quan hệ công chúng.
Thời gian tin nhắn của Mạc Thanh Bình được gửi tới là vào bảy giờ tối ở một quán trà ở thành phố Bắc, là cơ hội duy nhất để có thể ngẫu nhiên gặp được đạo diễn. Hành tung của đạo diễn không xác định, Thời Diên chỉ có thể dựa vào cơ hội tối nay để thử vận may.
Gần đây cũng không có lịch trình gì cả, Thời Diên bất ngờ được rảnh rỗi.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Buổi tối, cô còn mơ một giấc mơ.
Nói đúng ra thì không phải là giấc mơ mà là những chuyện thật sự đã từng xảy ra.
Có lẽ vì câu nói vào buổi sáng của Mạc Thanh Bình, người tên Bùi Kỵ này rất điên cuồng, nhất định phải trốn thật xa mới gợi lên nhiều hồi ức như vậy.
Dù sao từ khi còn nhỏ, cô đã nghe người khác nói câu này không biết bao nhiêu lần.
Nam Tầm chỉ là một thị trấn cổ nho nhỏ ở Giang Nam, có dân số không nhiều lắm, không ai không biết Bùi Kỵ.
Bọn họ xem anh là một vết nhơ khiến Nam Tầm xấu hổ, ghét bỏ anh, tránh né anh, rồi vẫn luôn giấu giếm mọi chuyện với anh.
“Tiểu Diên à, cháu phải đi vòng qua ngôi nhà cao nhất ở phía tây thị trấn, tránh xa con chó điên kia, dính vào nó thì sẽ xui xẻo lắm đấy.”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Đây là những lời người khác nói với cô.
Lần đầu tiên cô gặp được Bùi Kỵ, ngày hôm ấy trời mưa to như trút nước.
Phòng tập múa nơi cô tập luyện hằng ngày đột nhiên đóng cửa, Thời Diên phải đi vòng lại, tới một phòng tập múa cũ ở phía tây thị Trấn để tập múa.
Tập múa xong, trên đường về nhà, Thời Diên mới phát hiện mình làm mất quạt.
Ngày mai cô còn phải múa quạt trong buổi tiệc tối của trường, không còn cách nào khác, cô đành phải quay lại tìm quạt.
Hạt mưa không ngớt, hơi lạnh ngấm vào xương, Thời Diên gian nan giữ chiếc dù lung lay sắp đổ, chậm rãi đi dọc theo con đường mình vừa đi.
Trong tầm nhìn mơ hồ, cô nhìn thấy có một người đang ngồi dưới mái hiên cách đó không xa.
Anh mặc một bộ đồ màu đen, đặc biệt dễ thấy trong màn mưa trong suốt, giống như một vết mực dày trong bức tranh phong cảnh, cô độc và buồn tẻ.
Như thể không có nhà để về.
Khi trời mưa to, trên đường hầu như không có người, xung quanh vô cùng yên tĩnh, như thể cả thế giới chỉ còn lại hai người bọn họ.
Anh cúi đầu, trên tay cầm cây quạt cô đánh mất.
Mở ra, khép lại, chơi vô cùng vui vẻ.
Giống như một đứa trẻ ngây thơ nhặt được một món đồ chơi.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Thời Diên cầm dù đi qua.
“Xin chào, cây quạt này là…”
Thời Diên còn chưa dứt lời, người nọ đã lười biếng ngẩng đầu nhìn về phía cô.
Cuối cùng Thời Diên cũng nhìn thấy rõ khuôn mặt của anh.
Làn da của anh có màu trắng lạnh, con ngươi đen nhánh, vài sợi tóc đen trên trán ướt nhẹp, hơi che khuất đôi mắt cực kỳ sâu thẳm mà đẹp đẽ kia.
Ngoại trừ sự lạnh lùng và thù địch khiến người ta sợ hãi nơi đáy mắt anh, Thời Diên cảm thấy anh là người đẹp nhất mà cô từng nhìn thấy ở Nam Tầm.
Nhất là cảm giác chán chường toát ra từ người anh. Khi nhìn vào ánh mắt anh, Thời Diên cảm giác như mình nhìn thấy một cánh đồng hoang vu bên trong, lạnh lẽo đến kinh người.
Trên mặt chàng trai bị thương như vừa mới đánh nhau, sự thù địch trên người không thể nào khắc chế làm tăng thêm vài phần ngông cuồng.
Anh quơ quơ cây quạt, giọng điệu không chút cảm xúc: “Của nhóc à?”
Giọng nói vừa trầm thấp vừa khàn khàn, xen lẫn trong tiếng mưa rơi tí tách, mang theo một chút lạnh lẽo nhưng lại vô cùng dễ nghe.
Thời Diên lấy lại tinh thần, vành tai khẽ đỏ lên: “Là quạt của tôi.”
Nói rồi, cô vốn tưởng rằng anh định trả cây quạt lại cho cô, đang định duỗi tay ra nhận lấy thì anh thu tay lại.
Chàng trai khẽ híp mắt, hỏi với giọng điệu tùy ý: “Làm thế nào để chứng minh nó là của nhóc?”
Thời Diên ngẩn người: “?”
Chứng minh thế nào bây giờ, trên cây quạt cũng không khắc tên của cô.
Dừng một chút, đôi môi mỏng của anh khẽ nhếch lên, ánh mắt có hơi khiêu khích và cố chấp, đánh giá cô từ trên xuống dưới một cách trần trụi.
“Sao nào, nhóc hát hí khúc à?”
Nghe vậy, Thời Diên ngẩn ra, nhất thời không biết nên nói gì.
Từ nhỏ đến lớn, cô chưa từng gặp chàng trai nào bất lịch sự với cô như vậy.
Đây là lần đầu tiên cô gặp một… thằng cha bất lịch sự như vậy.
Cô nôn nóng tới mức đỏ mặt: “Anh… Sao anh lại…”
Thời Diên cũng không biết mình muốn nói cái gì.
Ý cười trong mắt chàng trai nhạt đi, cái lạnh thấu xương lại quay trở lại, đường nét lạnh lẽo vô cùng sắc bén.
Anh không có ý định nói lý lẽ với cô: “Nếu nó đã rơi vào tay tôi thì chính là của tôi.”
Đây là lần đầu tiên Thời Diên gặp một người có thể coi những điều vô lý là điều hiển nhiên như vậy.
“Không phải, đây là quạt múa.” Cô có hơi sốt ruột, vội vàng nói tiếp: “Nếu anh không tin, ngày mai anh có thể tới hội trường của trường THPT Nam Tầm để xem.”
Nghe vậy, anh dừng động tác, lười biếng nâng mắt nhìn cô.
Như thể đang phán đoán xem lời cô nói là thật hay giả, Thời Diên ngẩng đầu nhìn anh, chớp chớp mắt, cố gắng thuyết phục anh bằng ánh mắt chân thành tha thiết của mình.
Một lúc lâu sau, anh liếm liếm môi, cuối cùng cũng đồng ý: “Được thôi.”
Cuối cùng Thời Diên cũng thở phào nhẹ nhõm.
Ngay sau đó, anh tiến lại gần cô, dán mắt vào khuôn mặt cô, cười khẽ một tiếng.
Giọng nói bên tai cô vừa hung ác vừa nguy hiểm, vô cùng trầm thấp, để lộ sự điên cuồng không thể giải thích được.
“Nếu dám lừa tôi, tôi sẽ đập nát hội trường của các người.”
Anh vừa dứt lời, cây quạt lập tức được ném lại vào lòng cô một cách thô lỗ.
Thời Diên ngây người, cũng không biết có phải là vì cô bị giọng điệu hung dữ khi nói câu nói kia của anh dọa sợ hay không, sau đó lại thấy chàng trai lập tức đứng thẳng dậy, chuyển sang độ cao mà cô cần ngẩng đầu lên.
Anh cất bước rời đi, mặc kệ cơn mưa tầm tã ngoài mái hiên.
Thời Diên hoàn hồn, lập tức nhấc chân đuổi theo gọi anh lại.
“Bạn học…”
Chàng trai cũng không quay đầu lại, cười lạnh một tiếng rồi nói: “Ai là bạn học với nhóc.”
Tính khí của anh tệ thật đấy, Thời Diên nghĩ.
Nhưng cô lại là người dễ mềm lòng, nhìn thấy quần áo ướt sũng của anh, cô không khỏi nói: “Trời vẫn đang mưa, tôi vẫn còn một chiếc dù, cho anh này, mắc mưa sẽ bị ốm đấy. Cảm ơn anh vì đã trả lại quạt cho tôi.”
Anh nhướng mày, khinh thường nói: “Xen vào việc của người khác, ông đây không yếu ớt như nhóc.”
Không chỉ xấu tính mà còn vô cùng hung dữ.
Giống như chú chó săn lớn bà nội Lưu nhà bên cạnh nuôi trong sân.
Vô cùng hung dữ, lại tránh dưới mái hiên vào ngày mưa, đáng thương liếm láp miệng vết thương của mình.
Đó là ấn tượng đầu tiên về anh của Thời Diên.
Khi ấy, cô vẫn chưa biết, anh chính là Bùi Kỵ.
Cũng không biết rằng, ngay từ khi bắt đầu, cô và anh đã sai rồi.
Cô chỉ nhớ rõ, ngày mưa hôm ấy, cô gặp một chàng trai có tính khí vô cùng tệ nhưng lại đứng đợi ở ven đường để trả lại cây quạt cho cô.
*
Giấc ngủ này không hề an ổn.
Sau khi tỉnh lại, bởi vì hợp đồng cơ bản cũng bị mất, cả ngày trời không có việc gì để làm, rảnh rỗi tới mức khiến người ta hoảng sợ, thế là Thời Diên lại ôm kịch bản “Chìm Đắm” bắt đầu học thuộc.
Trạng thái tinh thần của Thời Diên vẫn luôn rất tốt.
Những chuyện không thể thay đổi thì thà thản nhiên chấp nhận còn hơn.
Những ngày tháng không có hợp đồng, cô tạm thời xem đó là một kỳ nghỉ, cũng là kỳ nghỉ hiếm hoi của cô.
Tới khi cô ngẩng đầu lên lần nữa đã gần năm giờ chiều.
Thời Diên xoa xoa cánh tay còn đau nhức, cảm thấy có hơi mệt mỏi, thế là cô đứng dậy khỏi sô pha định đi tắm nhưng lại nghe thấy tiếng chuông điện thoại bỗng nhiên vang lên trong phòng.
Là một số điện thoại xa lạ.
Điện thoại được kết nối, đầu dây bên kia truyền đến một giọng nam xa lạ.
“Xin chào cô Thời. Tôi là trợ lý giám đốc của tập đoàn Bùi Thị, Chu Cảnh Lâm.”
Thời Diên nghe thấy mấy chữ tập đoàn Bùi Thị thì cơn buồn ngủ lập tức biến mất hơn phân nửa.
“Xin chào.”
Chu Cảnh Lâm không nhanh không chậm nói: “Cô Thời, vì giám đốc Bùi vẫn đang bận nên bảo tôi gọi tới truyền lời cho cô. Giám đốc Bùi nói rằng hai ngày tới thời gian của anh ấy tương đối dư dả, vậy nên anh ấy muốn biết khi nào cô rảnh để có thể đích thân tới trả điện thoại cho anh ấy.”
Chu Cảnh Lâm cố ý nhấn mạnh vào mấy chữ “thời gian tương đối dư dả” theo chỉ thị của Bùi Kỵ.
Sao Thời Diên lại không nghe ra ý tứ trong câu nói đó chứ.
Bởi vì sự xuất hiện của Bùi Kỵ, mọi thứ trong kế hoạch ban đầu của cô đều tan biến, chỉ sợ việc trở về Nam Tầm cũng không biết sẽ bị hoãn lại đến bao giờ.
Mà bây giờ, cô chỉ có thể cố gắng hết sức trốn tránh anh.
Nhưng đêm đó dù sao anh cũng đã cứu cô. Cô còn chiếm điện thoại của anh không trả.
Dừng một chút, Thời Diên đành phải hỏi với giọng điệu thương lượng: “Đêm nay tôi có chuyện rất quan trọng. Tôi có thể nhờ trợ lý của tôi trả điện thoại lại được không?”
Trong văn phòng, điện thoại được mở loa ngoài, Chu Cảnh Lâm ngẩng đầu nhìn thoáng qua sắc mặt của người đàn ông, sau đó cúi đầu.
“Cô Thời, thật