Thích Nghiện

Chương 11


trước sau


Bầu không khí ăn uống linh đình ban đầu trong phòng riêng hoàn toàn biến mất sau câu nói ấy.
 
Thay vào đó là sự căng thẳng có thể nhận thấy bằng mắt thường.
 
Lực chú ý của mọi người đều tập trung trên người Bùi Kỵ, cuối cùng Thời Diên cũng thở phào nhẹ nhõm.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
Lương Hồng Dật lấy lại tinh thần, cuống quýt đứng lên nhường lại vị trí của mình, tươi cười nịnh nọt: “Giám… giám đốc Bùi, không ngờ lại trùng hợp như vậy, hôm nay cậu cũng có mặt ở đây.”
 
Mấy ông lớn ngồi trong phòng riêng vốn dĩ vẫn còn tỏ vẻ khinh thường nhưng sau khi nghe thấy ba chữ giám đốc Bùi thì vẻ mặt của bọn họ lập tức cứng lại.
 
Mấy người họ trao đổi ánh mắt với nhau, hiểu rõ ý tứ trong mắt đối phương.
 
Người có thể khiến loại người như Lương Hồng Dật khom lưng uốn gối làm tay sai, chắc hẳn chính là con nuôi của nhà họ Bùi vừa mới về nước cách đây không lâu.
 
Mọi người thầm rùng mình, người nào người nấy lập tức ăn ý nở nụ cười ân cần, bắt đầu mời rượu.
 
Bùi Kỵ không chút khách sáo ngồi vào ghế chính, đôi chân dài được bao bọc bởi quần tây tùy ý bắt chéo, nhàn tản như thể đang ở sân sau nhà mình nhưng lại toát lên một cảm giác vô cùng ngột ngạt.
 
Từ khi tiến vào cho tới bây giờ, anh không hề nhìn cô lấy một cái, như thể thật sự không quen biết cô.
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
“Trùng hợp đi ngang qua, không ngờ lại nhìn thấy người quen.”
 
Lương Hồng Dật sửng sốt, vô thức nhìn thoáng qua Thời Diên đang đứng ở bên kia, nhất thời không biết cái từ người quen kia là chỉ ai.
 
Nhưng nếu có thể xây dựng một mối quan hệ tốt đẹp với Bùi Kỵ, đương nhiên là chỉ có lợi chứ không có hại.
 
Lương Hồng Dật thầm nghĩ như thế, lại nhớ rằng Bùi Kỵ hút thuốc, nên vội vã lấy một điếu thuốc từ hộp thuốc lá trong tầm tay rồi đưa cho anh.
 
Thấy Bùi Kỵ nhận lấy, Lương Hồng Dật lập tức châm lửa cho anh.
 
Thời Diên đứng ở một bên, lông mày hơi nhíu lại, không biết rốt cuộc anh muốn làm gì.
 
Đốm lửa màu đỏ tươi chậm rãi bốc lên giữa những ngón tay thon dài, sương khói lượn lờ bay lên.
 
Điếu thuốc nhanh chóng cháy hết một nửa, tàn thuốc bám trên đó lắc lư như sắp rơi xuống.
 
Bên tay là một bình gạn rượu đựng nửa bình rượu vang đỏ, Bùi Kỵ bỗng cười nhẹ một tiếng, chậm rãi nói: “Không nhìn ra đấy, nhà sản xuất Lương rất thích uống rượu nhỉ.”
 
Nói rồi anh nhẹ nhàng nâng cổ tay.
 
“Cạch” một tiếng, nửa điếu tàn thuốc rơi thẳng vào bình gạn rượu, rượu vang đỏ có giá lên đến sáu chữ số lập tức bị phá hủy.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
 
Trái tim Lương Hồng Dật giật thót, trong lòng xuất hiện một loại dự cảm không lành.
 
Môi ông ta hơi run rẩy: “Giám… Giám đốc Bùi…”
 
Bùi Kỵ nhếch đôi môi mỏng, đặt bình rượu vang đỏ trộn lẫn với tàn thuốc trước mặt ông ta.
 
Tiếng thủy tinh va chạm giòn vang, giống như một cây búa đập mạnh vào lòng mọi người.
 
Sắc mặt của Lương Hồng Dật lập tức mất đi màu máu, tái nhợt như tờ giấy.
 
Thời Diên thầm cả kinh, vô thức nín thở.
 
Trong sự im lặng chết chóc, Bùi Kỵ ngước mắt lên, giọng nói trầm thấp từ tính nhưng lại khiến mọi người ở đây không hẹn mà cùng rùng mình một cái.
 
Anh cười nói: “Nếu thích uống, vậy thì uống hết số rượu này đi.”
 
Giọng điệu lạnh nhạt nhưng lại không cho phép thương lượng, giống như lời thì thầm của ác ma.
 
Lương Hồng Dật nhìn chằm chằm vào nửa bình chất lỏng đục ngầu kia, toàn thân không rét mà run, khi ngẩng đầu lên, đập vào mắt ông ta là đôi mắt u ám đến cùng cực của người đàn ông.
 
Từ trước tới giờ, ông ta chưa từng nhìn thấy ánh mắt đáng sợ như vậy.
 
Quả nhiên giống hệt như lời đồn, anh là một kẻ điên liên tục thay đổi tâm trạng, lúc vui lúc giận.
 
Uống xong chỗ rượu này, chắc chắn ông ta sẽ phải vào bệnh viện nằm mấy ngày, nôn mửa ba ngày ba đêm.
 
Nhưng ông ta đã làm gì đắc tội Bùi Kỵ?
 
Lương Hồng Dật đảo mắt nhìn xung quanh, chợt nhìn thấy Thời Diên đang đứng đó, lập tức như bị sét đánh.
 
Không phải người ta đồn rằng Thời Diên và Bùi Kỵ có thù oán hay sao?
 
Lương Hồng Dật cố nặn ra một nụ cười còn khó coi hơn khóc: “Giám… Giám đốc Bùi, cái này… cái này…”
 
Giọng nói tươi cười của người đàn ông chậm rãi vang lên: “Sao vậy, số rượu này chưa đủ cho nhà sản xuất Lương uống à? Vậy lấy thêm mấy chai nữa đi, tôi thanh toán, đừng khách sáo.”
 
“…”
 
Những người có mặt ở đây nhìn Lương Hồng Dật với ánh mắt thông cảm nhưng lại không có ai dám mở miệng xin xỏ.
 
Bởi vì căn bản không ai có thể can thiệp được.
 
Trừ khi bọn họ muốn chết cùng Lương Hồng Dật.
 
Bầu không khí gần như bị đóng băng một cách kỳ lạ như thế, mọi người thậm chí còn không dám thở mạnh lấy một cái, sợ bất cẩn dẫn lửa đốt người.
 
Mà sắc mặt của Lương Hồng Dật thì xám trắng, tay cũng run run, mãi mà không cầm nổi cái bình, kéo dài thời gian một cách tốn công vô ích.
 
Bùi Kỵ khẽ híp mắt, vẻ mặt mất kiên nhẫn.
 
Nếu không phải cô vẫn còn đứng ở đằng kia, anh đã đích thân rót rượu vào miệng tên rác rưởi này rồi.
 
Bùi Kỵ thong thả ung dung xắn tay áo, đứng lên, giọng nói trầm xuống.
 
Giọng nói của anh khàn khàn mà nguy hiểm: “Cần tôi tự tay giúp ông à?”
 
Nghe vậy, mồ hôi lạnh của Lương Hồng Dật chảy ra ròng ròng, hai chân vô thức run rẩy.
 
“Giám đốc Bùi.”
 
Bầu không khí bế tắc đột ngột bị phá vỡ bởi giọng nói mềm mại dễ nghe.
 
Bùi Kỵ khẽ cứng người một cách khó mà phát hiện ra.
 
Thời Diên mím môi, rũ mắt: “Tôi còn có việc, nên không thể ở lại lâu hơn nữa.”
 
Nói rồi cô nắm chặt túi xách, xoay người rời khỏi phòng riêng.
 
Tất cả mọi người đều kinh ngạc, nhìn thấy sắc mặt vừa rồi còn âm trầm tức giận của Bùi Kỵ bỗng trở nên luống cuống.
 
Giống như một ngọn núi lửa nguy hiểm sắp phun trào bỗng nhiên bị một nắm nước trong vắt dập tắt một cách dễ dàng.
 
Nhanh tới mức khó mà phát hiện ra, giống như đó chỉ là ảo giác của bọn họ.
 
Hầu kết của Bùi Kỵ khẽ di chuyển, cảm xúc cuồng nộ vừa xuất hiện nơi đáy mắt đã bị anh mạnh mẽ khống chế, ánh mắt lại trở nên hờ hững.
 
Anh vừa nhấc chân đi về phía cửa, một nhân viên phục vụ đúng lúc đi tới.
 
Nhân viên thấy bầu không khí rất kỳ lạ nên cẩn thận mở miệng.
 
“Làm phiền quý khách, có một người họ Quý đã đến rồi.”
 
Còn chưa dứt lời, một tiếng “Choang” giòn tan vang lên, khiến trái tim mọi người cũng trở nên căng thẳng.
 

Ly rượu trong tay Bùi Kỵ vỡ tan.
 
Anh vô cảm phủi những mảnh thủy tinh vỡ trên người, nhấc chân đi ra ngoài.
 
*
 
Thời Diên đi thang máy xuống bãi đậu xe dưới tầng hầm, sau đó gửi tin nhắn WeChat cho Tưởng Thanh để cô ấy lái xe tới đây.
 
Tưởng Thanh lập tức trả lời, nói rằng cô ấy sẽ tới ngay trong vòng năm phút nữa.
 
Thời Diên còn chưa kịp bỏ điện thoại xuống thì một tin nhắn WeChat lại nhảy ra.
 
Tưởng Thanh: À đúng rồi, chị Thời Diên, chị có gặp giám đốc Quý không? Chị Lạc vừa gọi cho em, nói rằng giám đốc Quý cũng tới đây.
 
Quý Vân Sanh cũng tới ư?
 
Thời Diên vô thức ngẩng đầu nhìn xung quanh, ánh đèn trong bãi đậu xe lờ mờ, không thể nhìn thấy bóng người nào trong tầm mắt.
 
Vừa trống trải vừa yên tĩnh, giống như có thể nghe thấy tiếng kim rơi xuống đất, u ám giống cảnh tượng trong phim ma.
 
Lúc này, sau lưng cô bỗng vang lên tiếng bước chân nặng nề.
 
Trong đầu vô thức xuất hiện một số hình ảnh bổ não, Thời Diên sợ tới mức nắm chặt điện thoại, vội vàng quay đầu nhìn lại.
 
Một bóng người cao lớn bước ra từ trong bóng tối.
 
Đợi tới khi nhìn thấy rõ khuôn mặt của anh, trái tim đang treo lơ lửng của Thời Diên bỗng thả lỏng.
 
Biểu cảm nhỏ bé này của cô đã bị Bùi Kỵ nhìn thấy hết.
 
Anh nhìn chằm chằm vào khuôn mặt cô, giọng điệu châm chọc: “Thấy người tới là anh nên em thất vọng lắm sao?”
 
Thời Diên nghẹn lời, không biết anh lại nổi điên vì chuyện gì.
 
Nhưng dù sao anh cũng đã ra đây cùng cô. Cô thắng

cược rồi.
 
Trước đây cũng vậy, mỗi lần anh không kiềm chế được cơn giận, chuẩn bị nổi điên, chỉ cần cô xoay người rời đi, anh sẽ lập tức đuổi theo cô.
 
Vừa rồi trong phòng riêng, đầu óc của cô giống như một cuộn chỉ rối, muốn ngăn cản anh nhưng lại không biết phải làm như thế nào.
 
Vậy nên cô chỉ có thể lặp lại trò cũ. Mà anh, cũng thật sự đuổi theo cô.
 
Giống như lúc trước.
 
Thời Diên rũ mắt, che đi gợn sóng trong mắt, giả vờ như không có chuyện gì lấy điện thoại trong túi ra.
 
Giọng nói của cô vô cùng nhẹ nhàng, giọng điệu lễ phép mà xa cách: “Trả điện thoại của anh. Cảm ơn.”
 
Bùi Kỵ cúi đầu nhìn chiếc điện thoại màu đen kia, khóe miệng nhếch lên một vòng cung lạnh lùng.
 
Anh bỗng tiến lại gần cô, giọng nói trầm thấp tới mức khàn khàn: “Muốn phủi sạch quan hệ với anh đến vậy sao? Hửm?”
 
Không hiểu sao, cổ họng của Thời Diên có hơi nghẹn lại, đầu quả tim bỗng xuất hiện cơn đau âm ỉ, giống như bị kim đâm, cơn đau lan ra khắp mọi nơi.
 
Dừng một chút, cô mới chậm rãi nói: “Bùi Kỵ, giữa chúng ta đã không có bất kỳ quan hệ nào từ lâu rồi.”
 
Khi cô nói những lời này, vừa bình tĩnh vừa tàn nhẫn.
 
Tuyệt tình giống như nhiều năm về trước.
 
Trong đầu Bùi Kỵ bỗng xuất hiện câu nói vài năm trước của cô.
 
Cũng là giọng điệu này, rõ ràng là vô cùng dịu dàng nhưng lại khiến anh như rơi xuống vực sâu.
 
Cô hỏi, Bùi Kỵ, anh thật sự cảm thấy anh thích em à?
 
Đúng vậy, từ đầu đến cuối, chỉ có một mình anh ngu ngốc, cô vẫn luôn tỉnh táo, kiên quyết muốn vạch rõ ranh giới với anh.
 
Dù sao thì loại người bẩn thỉu từ xương cốt đến dòng máu chảy trong người như anh thì làm sao xứng dính vào người cô cơ chứ.
 
Cô từng kéo anh ra khỏi địa ngục, rồi lại tự tay đẩy anh vào một vực sâu khác còn sâu hơn.
 
Nỗi đau ăn sâu vào xương tủy kia như mọc trở lại, miệng vết thương trên vai anh rõ ràng đã lành lặn, kết vảy từ lâu nhưng vẫn có thể khiến lòng anh đau nhói như trước.
 
Sao người đau chỉ có một mình anh chứ?
 
Bàn tay buông thõng bên người càng ngày càng siết chặt, thậm chí khớp xương bắt đầu trở nên trắng bệch.
 
Lông mi của Thời Diên run run, hình như cô cũng cảm thấy những lời mình vừa nói khiến người khác cảm thấy quá tổn thương.
 
Cô hít sâu một hơi, vừa định xoay người phía sau thì cổ tay đã bị người ta nắm chặt.
 
Ngay sau đó, một lực ập đến, Thời Diên còn chưa kịp hoàn hồn thì cô đã bị đẩy vào trong xe.
 
Hơi thở thuộc về anh từ bốn phía ập tới, trộn lẫn với mùi thuốc lá nhàn nhạt quấn chặt lấy cô.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
 
Anh cúi người xuống, hơi thở ấm áp phả vào mặt, vành tai Thời Diên nóng lên, cô định quay mặt đi.
 
Giấy tiếng theo, ngón tay thon dài lạnh lẽo giữ chặt cằm cô lại, ép cô ngẩng đầu lên nhìn thẳng vào đôi mắt anh.
 
Một đôi mắt phượng hẹp dài đẹp đẽ, đuôi mắt hơi nhếch lên, trong mắt tràn đầy sự thù hận, một khuôn mặt tuấn tú đẹp đẽ như yêu tinh.
 
Ánh mắt của anh âm u, gần như nhìn chằm chằm cô một cách dữ tợn.
 
Hơi thở của Thời Diên cứng lại, một loại cảm giác khó tả lan ra từ trái tim tới khắp cơ thể như dây leo.
 
Đôi môi mỏng của anh mấp máy, lạnh giọng hỏi cô: “Vậy em và Quý Vân Sanh thì sao? Em và anh ta có quan hệ gì?”
 
Khuôn mặt của người đàn ông vô cùng u ám, đôi mắt sơn mài như tích tụ sóng to gió lớn, đuôi mắt mang màu đỏ nhàn nhạt.
 
Giống như một con thú bị thương bị nhốt trong lồng, điên cuồng, bướng bỉnh, cố gắng tìm một lối thoát trên người cô, tìm ra liều thuốc giải duy nhất.
 
Dừng một chút, anh cong môi, cười lạnh nói: “Thời Diên, ai cho em lá gan đi tìm người khác làm chỗ dựa hả?”
 
Toàn thân Thời Diên chấn động nhưng hình ảnh trong quá khứ xuất hiện trong đầu cô một cách mất kiểm soát.
 
Cô bị nhốt trong kho hàng tối tăm, anh nhảy vào trong qua khung cửa sổ cao đến đáng sợ, ôm cô đang run rẩy toàn thân vào lòng, ôm lấy cô một cách vừa vụng về vừa cẩn thận.
 
Chàng trai nói với giọng điệu ghét bỏ nhưng ánh mắt lại dịu dàng: “Thời Diên, có anh ở đây rồi, em sợ cái gì.”
 
“Cho dù em ở đâu, anh đều có thể tìm được em, nhớ kỹ đấy.”
 
Trong bóng tối chỉ có nhiệt độ trên người anh truyền tới, vô cùng nóng bỏng.
 
Anh xoa đầu cô như dỗ con nít, ghé vào tai cô, thấp giọng nói.
 
“Ông đây chính là chỗ dựa của em.”
 
Nhưng mà, ngay từ lúc bắt đầu, bọn họ đã sai rồi.
 
Từ góc nhìn của Bùi Kỵ, anh có thể nhìn thấy hàng lông mi mảnh dài của cô rũ xuống, khẽ run.
 
Sắc mặt của cô tái nhợt, cuối cùng cô nhẹ giọng mở miệng: “Bùi Kỵ, ân oán giữa chúng ta không liên quan tới những người khác.”
 
Gân xanh trên mu bàn tay Bùi Kỵ nổi lên, âm thầm chứng tỏ bây giờ anh đang cố gắng kiềm chế cảm xúc ra sao.
 
Một lúc lâu sau, anh bỗng cười khẽ một tiếng, giống như đang chê cười cô ngây thơ.
 
Anh hỏi cô với giọng điệu trào phúng: “Em thật sự cho rằng Quý Vân Sanh bảo vệ được em à?”
 
Dứt lời, Bùi Kỵ cúi người xuống, ghé sát vào tai cô, dùng âm lượng chỉ hai người mới có thể nghe thấy.
 
“Thời Diên, nhớ cho kỹ.”
 
Hơi nóng nơi vành tai mang lại cảm giác ngứa ran, Thời Diên lập tức cứng đờ người.
 
Ánh mắt u ám sâu thăm thẳm của anh chậm rãi dịch chuyển từ đôi môi cô lên đôi mắt của cô.
 
Bùi Kỵ chăm chú nhìn cô từ trên cao: “Thứ em muốn, chỉ anh mới có thể cho em.”
 
Dù là trước đây, hay là sau này.
 
Cả cơ thể Thời Diên run lên, đầu quả tim cũng run rẩy theo.
 
Giọng anh khàn khàn, giống như lời cảnh cáo, cũng giống như lời dụ dỗ, mỗi chữ phát ra từ kẽ răng như dệt thành một tấm lưới cực lớn, định kéo cô vào địa ngục của anh, không ngừng chìm đắm, điên cuồng.
 
Không cho cô bất kỳ cơ hội chạy trốn nào.
 
Rõ ràng bọn họ là hai người không nên liên quan gì đến nhau nhất trên thế giới.
 
Nhưng đôi mắt của Bùi Kỵ lại nói với cô rằng…
 
Anh muốn dây dưa với cô cho đến chết.

 



trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện