Thích Nghiện

Chương 12


trước sau


"Chị Thời Diên..."
 
Một tiếng kêu đột ngột phá tan bầu không khí đông cứng.
 
Tưởng Thanh nhanh chóng dừng xe, nhìn cảnh tượng trước mặt mà sững người.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
Ánh sáng của đèn pha chiếu tới, bóng người cao lớn của người đàn ông bao trùm Thời Diên trong một tư thế vô cùng mập mờ.
 
Một đen một trắng, bóng hai người trên đất đan vào nhau, giống như vầng trăng khuyết bị kéo vào vũng lầy, đã sớm chẳng còn phân biệt được ai với ai.
 
Khi nhìn thấy gương mặt khó quên kia, Tưởng Thanh lập tức nhận ra, đó chính là người mà cô ấy đã gặp trong bữa tiệc mừng ngày hôm đó.
 
Nhận thấy cổ tay của Thời Diên đang bị anh siết chặt, Tưởng Thanh lập tức trở nên lo lắng: "Chị Thời Diên... chị không sao chứ! Anh là ai, mau buông ra..."
 
Lời còn chưa nói xong, ánh mắt của người đàn ông đã lạnh lùng lướt qua, lời nói còn dang dở của Tưởng Thanh như mắc kẹt trong cổ họng.
 
Ánh mắt anh quá lạnh lùng và đáng sợ.
 
Bùi Kỵ không những không buông tay mà còn mỉm cười.
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Anh nhướng mi, nhìn Tưởng Thanh rồi thản nhiên nói: "Cô đang nói với tôi đấy à?"
 
Khuôn mặt của Tưởng Thanh lập tức trở nên tái nhợt.
 
Thấy vậy, Thời Diên vội vàng an ủi cô ấy: "Chị không sao, đừng sợ. Anh ấy sẽ không làm chị bị thương đâu."
 
Nghe câu cuối cùng, đồng tử của Bùi Kỵ đột nhiên co lại.
 
Cảm xúc vừa rồi còn đang gào thét cuối cùng cũng dần dần bị đè xuống.
 
Thế nhưng Thời Diên lại không phát hiện sự thay đổi trên nét mặt của anh, cô ngước mắt nhìn anh, trong mắt có chút bất lực.
 
"Bùi Kỵ..."
 
Cô vừa lên tiếng, tay anh đã buông lỏng ra.
 
Thời Diên còn chưa kịp thở phào nhẹ nhõm, đã nghe thấy giọng nói trầm ấm của Bùi Kỵ vang lên.
 
Anh vẫn bị vấn đề vừa rồi quấn lấy: "Em và Quý Vân Sênh có quan hệ như thế nào?"
 
Nghe vậy, ánh mắt cô khẽ lóe lên.
 
Bùi Kỵ bắt được sự thay đổi nhỏ bé đó, một tia sáng lóe lên trong đôi mắt đen u ám của anh.
 
Tuy nhiên, giây tiếp theo, lời nói của cô lại như dội một gáo nước lạnh dội xuống.
 
Thời Diên yên lặng nhìn Anh: "Chẳng phải anh đã biết rồi sao?"
 
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Chút ánh sáng đó đã bị dập tắt ngay lập tức.
 
Có một số điều, nghe cô trực tiếp nói ra luôn tàn nhẫn hơn hàng ngàn lời nói của người khác.
 
Bùi Kỵ lùi lại một bước, khóe miệng cong lên tự giễu.
 
Trong mắt anh mang theo ý cười lạnh lùng: "Cũng tốt, chỉ có hai chúng ta thôi thì nhàm chán quá."
 
Lông mi Thời Diên khẽ run lên, cô vừa định nói thì anh đã rời đi.
 
Ngay sau đó, chiếc Bugatti Veyron đậu gần đó phóng đi và biến mất khỏi tầm mắt của Thời Diên.
 
Tưởng Thanh đứng bên cạnh, quan sát khuôn mặt của cô, dè dặt nói: "Chị Thời Diên..."
 
Thời Diên che đi nỗi buồn trong mắt, mỉm cười với cô ấy: “Chị không sao, lên xe thôi.”
 
Lúc này, phía sau bỗng vang lên tiếng gọi.
 
"Thời Diên."
 
Thời Diên quay đầu lại, thấy đó là Quý Vân Sênh, đột nhiên nhớ đến tin nhắn Wechat mà Tưởng Thanh gửi.
 
"Sao đột nhiên em lại... " Anh ấy còn chưa hỏi xong, Thời Diên đã đoán được.
 
Cô bất đắc dĩ mỉm cười: "Thanh Bình nói cho anh rồi sao?"
 
Quý Vân Sinh gật đầu, khuôn mặt tuấn tú nở nụ cười: "Lên xe của anh trước rồi nói."
 
Ngồi ở ghế sau rộng rãi mềm mại của chiếc Bentley, Thời Diên đột nhiên cảm thấy mình có chút may mắn.
 
May là Bùi Kỵ đã rời đi, nếu anh nhìn thấy cô và Quý Vân Sênh đi cùng nhau, cô cũng không thể tưởng tượng được chuyện gì sẽ xảy ra.
 
Trong lúc đang suy nghĩ, Thời Diên nghe thấy Quý Vân Sênh dịu dàng hỏi: "Bùi Kỵ đã đến tìm em chưa?"
 
Cô ngẩn ra, không ngờ Quý Vân Sênh lại hỏi thẳng như vậy.
 
"Nói thật, anh thật không ngờ rằng anh ta có thể làm tốt như vậy." Quý Vân Sinh cười khổ, dường như có chút bất đắc dĩ: "Dù có nói như thế nào thì trước kia, đối với anh ta, em cũng... "
 
Nói được nửa chừng, anh ấy biết mình lỡ lời, vội xin lỗi: “Anh xin lỗi, lẽ ra anh không nên nhắc tới.”
 
Thời Diên nhếch khóe môi: “Không sao, người nên xin lỗi phải là em mới đúng, xin lỗi vì đã gây ra nhiều phiền phức cho Dự Tinh như vậy.”
 
Dưới ánh ánh đèn xe ấm áp, Quý Vân Sinh cúi đầu nhìn cô, đồng tử phản chiếu ánh đèn, biến thành màu nâu nhạt dịu dàng.
 
Giọng của anh ấy không nhanh không chậm, khiến người ta có một cảm giác an tâm đến lạ: "Chuyện tài nguyên, em không cần lo lắng, có điều sẽ có chút khó khăn, cần một chút thời gian."
 
"Anh tới để nói với em, em không cần cảm thấy áp lực vì chuyện này quá, cũng không cần để ý những lời dị nghị ngoài kia. Em là nghệ sĩ của Dự Tinh, cho dù chúng ta không phải là bạn tốt nhưng công ty cũng có nghĩa vụ giúp em giải quyết chuyện này."
 
Nghe anh nói, sống mũi của Thời Diên bỗng hơi cay cay.
 
Cố nén cảm giác đó lại, cô cảm kích nói: "Cám ơn anh."
 
“Với anh mà còn phải nhắc tới chữ cảm ơn à?” Anh ấy cười, sau đó nhớ tới một chuyện: “Còn về bộ phim “Chìm Đắm”, anh vừa nhận được tin, ngày mai Khâu Duệ sẽ đến thành phố Bắc nhưng công ty đang có việc gấp cần anh về giải quyết."
 
Bỗng nhiên nhưng lời Bùi Kỵ vừa nói lại hiện lên trong đầu Thời Diên.
 
Cô cau mày, sợ rằng Bùi Kỵ đã ra tay với công ty của Quý Vân Sênh.
 
Do dự một lát, Thời Diên vẫn hỏi: "Chuyện khẩn cấp mà anh nói có liên quan đến Bùi Kỵ không?"
 
Bắt gặp ánh mắt của cô, Quý Vân Sênh biết không thể giấu nổi.
 
Anh ấy khẽ thở dài, mỉm cười bất đắc dĩ: "Chỉ là dự án xảy ra chút vấn đề thôi, cha anh rất quan tâm đến dự án này, nên bảo anh quay về gấp để hỏi chuyện."
 
Tuy Quý Vân Sênh đã nói giảm nói tránh nhưng vừa nhắc đến ông Quý, lòng Thời Diên lại chùng xuống, cô lờ mờ đoán được, tình hình không hề đơn giản như Quý Vân Sênh nói.
 
Cô chỉ nhìn thấy ông Quý một lần cách đây 4 năm, trong bệnh viện ở Nam Tầm.
 
Một thương nhân chỉ biết đến lợi ích mà không quan tâm tình cảm, cả đời gần như chỉ biết mua bán giao dịch, ngay cả dòng máu chảy trong cơ thể cũng là máu lạnh, đối với con ruột của mình chẳng hề có sự khác biệt nào.
 
Thời Diên lo lắng nhìn anh ấy: "Anh Quý, liệu ông ấy..."
 
Khóe môi Quý Vân Sinh khẽ nhếch lên, dịu dàng an ủi cô: "Đừng lo, không có chuyện gì đâu. Ngày mai anh sẽ cho Lạc Thanh Y đi gặp Khâu Duệ cùng em. Tuy nhiên, tập đoàn Bùi Thị mới là nhà đầu tư lớn nhất của bộ phim này."
 
Thời Diên hiểu ý tứ trong lời nói của anh ấy.
 
Nói cách khác, cơ hội để cô nhận được bộ phim này chỉ là một phần mười nghìn.
 
Huống hồ, bây giờ ngay cả đạo diễn cũng không có ấn tượng tốt với cô, đã khó lại càng khó.
 
Nhưng nếu bảo cô từ bỏ kịch bản này, Thời Diên cảm thấy điều đó gần như đồng nghĩa với việc từ bỏ cơ hội cuối cùng để giành được vương miện ảnh hậu trước khi giải nghệ, đồng thời cũng bỏ lỡ một kịch bản giống như được viết riêng cho cô vậy.
 
Cô không cam tâm, bất kể từ góc độ nào, cô cũng không cam tâm.
 
Vì vậy, cô sẽ không dễ dàng bỏ cuộc.
 
Quý Vân Sênh đang vội đến sân bay nên Thời Diên cũng không phiền anh ấy tiễn mình.
 
Trở lại xe chuyên dụng, Thời Diên mệt mỏi dựa vào lưng ghế nhắm mắt nghỉ ngơi.
 
Thế nhưng, vừa nhắm mắt lại, trong đầu cô lại tràn ngập dáng vẻ vừa rồi của Bùi Kỵ.
 
Ngực cô như bị một tảng đá lớn chặn lại, khiến cô không thở nổi. Thời Diên mở mắt ra, cầm chai nước khoáng bên cạnh lên vặn nắp.
 
Thấy cô chưa ngủ, Tưởng Thanh không kìm được tò mò, nói: "Chị Thời Diên... người đàn ông vừa rồi... là ai vậy ạ? Ánh mắt của anh ta thật đáng sợ..."
 
Nhưng có vẻ như cách anh nhìn Thời Diên lại không giống vậy.
 

Ánh mắt ấy không còn cảm giác sắc bén đáng sợ, mà thay vào đó là sự dè dặt thận trọng. Vẻ lạnh lùng mà anh thể hiện với cô chỉ là lớp ngụy trang mà người ta có nhìn ra trong nháy mắt.
 
Tưởng Thanh không dám nói những lời phía sau, vừa tưởng tượng ra một cảnh phim lãng mạn trong đầu, cô ấy đã nghe thấy giọng nói trong trẻo của Thời Diên.
 
"Là kẻ thù."
 
Tưởng Thanh sửng sốt, nhìn cô với vẻ không thể tin, tưởng rằng mình đã nghe lầm.
 
Ánh mắt Thời Diên trở nên buồn bã, cô giật giật khóe môi, không nói tiếp.
 
Bởi vì, dù với bất cứ ai, quá khứ giữa cô và Bùi Kỵ cũng không phải là một câu chuyện đẹp đẽ đáng nhớ.
 
Một câu chuyện được định sẵn là một bi kịch, cho dù tình tiết bên trong phát triển như thế nào, thì cuối cùng, nó sẽ chỉ mang lại cho mọi người đau khổ.
 
Thà dừng lại còn hơn.
 
Về đến nhà, Thời Diên đi tắm rồi nằm xuống giường thư giãn.
 
Cô lặng lẽ nhìn chằm chằm lên trần nhà nhưng lời Tưởng Thanh hỏi trong xe vừa nãy cứ văng vẳng bên tai cô.
 
"Vừa rồi sao cô không giải thích, thật ra cô và giám đốc Quý không phải loại quan hệ đó..."
 
Bởi vì không cần thiết.
 
Điều cô muốn là khiến Bùi Kỵ từ bỏ, để làm vậy thì không còn cách nào tốt hơn.
 
Anh đã hận cô đến vậy, giờ có hận thêm cũng chẳng sao.
 
Đêm đó, Thời Diên không ngủ ngon.
 
Nhiều hình ảnh cứ đan xen trong giấc mơ của cô, Thời Diên tỉnh dậy soi gương, quả nhiên có một vết thâm nhỏ trên mắt.
 
Cô khẽ thở dài, che đi khuyết điểm đó, thoa một lớp nền trang điểm mỏng rồi tô một lớp son bóng màu hoa hồng.
 
Sau khi chắc chắn không nhìn ra nét phờ phạc, Thời Diên mới cầm những thứ trên bàn lên rồi đi ra ngoài.
 
Theo thời gian đã hẹn, Khâu Duệ sẽ gặp mặt với những người khác tại một quán trà vào khoảng bốn giờ chiều, Thời Diên chỉ có chưa đầy mười phút.
 
Trong hành lang bên ngoài phòng riêng của quán trà, Thời Diên tháo kính râm, khẩu trang và đồ trang sức ra, để lộ khuôn mặt xinh đẹp với lớp trang

điểm nhẹ.
 
Một lúc sau, cửa phòng mở ra, một người đàn ông trung niên bước ra, gương mặt đoan chính, vẻ mặt nghiêm nghị, nhìn từ xa sẽ mang đến cho người ta một giác áp lực vô hình.
 
Đúng là đạo diễn nổi tiếng có khác.
 
Thời Diên nhận ra ông ta, hít một hơi thật sâu, chỉnh lại quần áo và đứng lên đón tiếp.
 
Cô mỉm cười: "Chào đạo diễn Khâu, xin lỗi đã làm phiền ông, tôi tên là Thời Diên, là nghệ sĩ của giải trí Dự Tinh."
 
Trước khuôn mặt tươi cười của Thời Diên, vẻ mặt ông ta không hề thay đổi, chỉ khẽ gật đầu: “Chào cô, cô Thời.”
 
Thời Diên cắn chặt môi, đưa hết những thứ trong tay ra: "Đạo diễn Khâu, đây là sơ yếu lý lịch, cũng như hiểu biết và phân tích về các nhân vật của tôi. Tôi rất thích nhân vật Ninh Ý Tri trong bộ phim "Chìm Đắm", tôi tin mình có khả năng diễn đạt vai diễn này, hi vọng ông có thể cho tôi một cơ hội tham gia thử vai."
 
Nói xong, cô cúi gập người 90 độ.
 
Cô đến với tất cả sự chân thành và kính trọng.
 
Khâu Duệ chợt sửng sốt, dùng con mắt chuyên nghiệp của một đạo diễn nhìn cô từ trên xuống dưới.
 
Ngoại hình đúng là đỉnh cao, khí chất cũng thuộc vào hạng nhất, chỉ cần đứng ở đó thôi đã đủ bắt mắt rồi, nhìn qua thì có vẻ xuất thân từ múa cổ điển, rất thích hợp với nhân vật ngoài mềm trong cứng như Ninh Ý Tri.
 
Tiếc là lại quá nông nổi, chỉ thấy cái lợi trước mắt.
 
Khâu Duệ thầm thở dài.
 
Cúi người khoảng ba giây, Thời Diên đứng dậy, bắt gặp ánh mắt của mọi người xung quanh.
 
Dáng người bạn mảnh mai yếu ớt nhưng lưng lại thẳng tắp, giống như một cây trúc xinh đẹp đứng thẳng trong gió lạnh.
 
"Cô Thời, tôi nghĩ Dự Tinh đã hiểu ý của tôi rồi. Mặc dù tôi ở nước ngoài quanh năm nhưng cũng có nghe nói một chút về tình hình ở Trung Quốc. Trước hết, dựa theo danh tiếng và mức lương của cô Thời, đoàn làm phim của chúng tôi không có đủ khả năng chi trả. Với số tiền này, tôi sẽ dùng nó để nâng cao chất lượng của bộ phim."
 
Khâu Duệ nói tiếp: “Thứ hai, theo như tôi được biết, lịch trình của cô Thời hẳn phải rất dày đặc. Với tư cách là một đạo diễn, tôi không muốn diễn viên của mình vì quá mải mê theo đuổi những thứ khác mà quên mất việc hoàn thành trách nhiệm nghề nghiệp cơ bản nhất của mình."
 
"Điều tôi muốn là một diễn viên, không phải một ngôi sao. Tục ngữ có câu, không cùng quan điểm thì không nên làm việc cùng nhau. Tôi nghĩ tôi và cô Thời đang theo đuổi những thứ khác nhau."
 
Cơ thể Thời Diên chao đảo, góc tập lý lịch gần như bị đầu ngón tay cô bóp nát, trong mắt thoáng hiện một tia tổn thương nhưng đã nhanh chóng bị cô che đậy.
 
Trong giây lát, cô hít một hơi thật sâu, nhìn Khâu Duệ với đôi mắt sáng rực.
 
Nụ cười kéo trên môi cô có phần gượng gạo và cay đắng nhưng cô không muốn cứ vậy mà từ bỏ.
 
"Đạo diễn Khâu, đôi khi đánh giá của thế giới bên ngoài không đủ để nói lên một con người. Ông không biết rõ về tôi, tại sao lại có thể đánh giá rằng tôi không phù hợp với bộ phim của ông chứ?"
 
Khâu Duệ thở dài, cảm thấy bất lực trước sự bướng bỉnh của cô, đành phải nói bóng nói gió: “Cô Thời, có lẽ cô không biết nhưng tôi đã nghe nói về cô Thời từ lâu. Tôi có một người bạn thân lâu năm, tên là Bạch Cẩm Trúc."
 
Lời này vừa dứt, sắc mặt Thời Diên lập tức tái nhợt.
 
Nói đến đây, Khâu Duệ biết chắc cô đã hiểu ý của mình rồi.
 
Ông ta liếc nhìn Thời Diên, có chút đáng tiếc, lắc đầu thở dài rồi rời đi.
 
Để lại Thời Diên đứng chôn chân tại chỗ, cô cúi đầu, mái tóc dài xõa xuống, nhìn không rõ vẻ mặt, lưng cô như bị một thứ vô hình từ từ đè lên, cả người bị bao phủ bởi một thứ cảm giác bất lực và chán nản.
 
Trong lúc thất thần, dường như Thời Diên lại nghe thấy giọng nữ dịu dàng nhưng nghiêm khắc đó.
 
Cô ấy nói, Thời Diên, cô làm người thầy này thất vọng quá.
 
Cái cảm giác bất lực sau bao cố gắng mà vẫn vô dụng còn hơn cả những ánh mắt và lời nói từ thế giới bên ngoài giống, nó một con dao cùn có thể từ từ giết chết cô.
 
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Nó sẽ khiến cô nghĩ rằng dù có bao lâu, cô vẫn không thể làm được chuyện gì.
 
Ngay cả nhân vật mình thích cũng không đủ tư cách tranh giành, cũng không đủ tư cách để tranh luận.
 
Giống như một con cá mắc cạn trên bờ biển, sau khi bị tia cực tím hành hạ, nó giãy giụa muốn lật người nhưng lại bị sóng đánh vào bờ, không thể nhúc nhích, chỉ có thể hít thở chậm rãi và khó nhọc.
 
Khi Thời Diên bước ra khỏi cửa, gió lạnh đột nhiên ùa tới khiến cho cô rùng mình.
 
Bầu trời bên ngoài đen kịt, cách đó không xa có một chiếc ô tô chạy tới, đèn pha sáng chói quét qua, khiến cô khó chịu giơ tay lên che mắt.
 
Chiếc xe dừng ngay trước mặt cô, cửa phụ mở ra, một nam thanh niên mặc vest bước đến gần cô, nói giọng nói lịch sự.
 
"Chào cô, cô Thời."
 
Thời Diên thích ứng với ánh sáng, hạ tay xuống, nhìn thấy khuôn mặt xa lạ phía trước.
 
Cô chỉ lờ mờ cảm thấy giọng nói của người này có phần quen thuộc, ngập ngừng hỏi: “Anh là?”
 
Người đàn ông mỉm cười giới thiệu: "Tôi là Chu Cảnh Lâm, trợ lý giám đốc điều hành tập đoàn Bùi Thị, lúc trước từng gọi cho cô rồi đấy ạ."
 
Thời Diên sửng sốt.
 
Cô còn chưa kịp phản ứng, Chu Cảnh Lâm đã nói tiếp: “Giám đốc Bùi bảo tôi đến đón cô.”
 
Thời Diên càng thêm ngơ ngác: "?"
 
Đúng lúc này, điện thoại của Chu Cảnh Lâm đột nhiên rung lên.
 
Chu Cảnh Lâm nhìn điện thoại rồi lại nhìn vẻ mặt ngơ ngác của Thời Diên, lập tức hiểu ra.
 
Anh ta ấn điện thoại, đưa cho cô: "Là điện thoại của giám đốc Bùi."
 
Thời Diên sửng sốt cầm điện thoại áp vào tai, đầu bên kia im lặng vài giây, sau đó, một giọng nói quen thuộc hòa lẫn với tiếng sóng điện yếu ớt truyền đến.
 
"Anh nói rồi, Quý Vân Sinh không giúp được em đâu."
 
Giọng điệu của anh chắc như đinh đóng cột, hình như còn xen lẫn một niềm vui nho nhỏ hiếm thấy, xấu xa vô cùng.
 
Anh biết rằng dù tối nay cô có gặp Khâu Duệ thì cũng vô dụng.
 
Thời Diên mím chặt môi, bỗng nhiên không nói nên lời.
 
Cô biết Bùi Kỵ đang trả thù cô, và thậm chí đây có thể chỉ mới là bắt đầu.
 
Nhưng những gì xảy ra tiếp theo lại khác với những gì cô tưởng tượng.
 
Điện thoại im lặng, tiếng gió rít qua tai Thời Diên, giọng nói trầm ấm của Bùi Kỵ đột nhiên lọt vào tai cô.
 
"Thời Diên, đây là cơ hội cuối cùng."
 
Thời Diên ngẩn ra.
 
Tiêu hóa ý tứ của câu nói kia xong, cổ họng cô đột nhiên nghèn nghẹn, chậm rãi hỏi: "Anh nói cái gì?"
 
"Buổi thử vai, nếu em muốn vai diễn này, hãy đến đây."
 
Anh nói xong câu này, điện thoại chỉ còn lại những tiếng tít tít.
 
Chiếc điện thoại bị cô nắm chặt đến nóng lên, hơi nóng ấy thiêu đốt từ da thịt đến tận trái tim, xua đi cái lạnh do gió đêm mang đến.
 
Thời Diên bỗng nhận ra, có lẽ Bùi Kỵ là người hiểu cô nhất trên thế giới này.
 
Anh biết dùng mồi nhử gì để khiến cô cam tâm tình nguyện đến bên anh.
 
Nhưng từ đầu đến cuối, cô vẫn không biết Bùi Kỵ muốn cái gì.
 
Lý trí nói với cô rằng đáng lẽ họ nên dừng lại từ lâu.
 
Nhưng vùng đất vốn hoang vu và tĩnh mịch trong trái tim cô, hình như lại bị đốt cháy bởi một ngọn lửa kì lạ. Thời Diên không thể tìm ra ngọn nguồn của nó, chỉ có thể kết luận rằng vì cô không muốn từ bỏ bộ phim "Đắm Chìm".
 
Cô đã không còn phân biệt được lựa chọn tiếp theo của cô là cố gắng kiên trì đến cùng, hay đã sai thì sai cho trót.
 
Gió đêm khẽ thổi qua, Chu Cảnh Lâm đứng bên cạnh xe lẳng lặng chờ đợi.
 
Cuối cùng, không biết qua bao lâu, cô chậm rãi ngẩng đầu, trong đêm đen, đôi mắt hình quả hạnh trong trẻo và kiên định.
 
"Phiền anh đưa tôi đến gặp anh ấy."




 



trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện