Bốn giờ chiều.
Thời Diên đến nơi thử vai đúng giờ, mặc dù đã chuẩn bị tinh thần nhưng cô vẫn bị sốc bởi cảnh tượng trước mắt.
Những người ngồi ở khu vực chờ đợi hầu hết đều là nữ minh tinh hạng nhất hoặc hơn thế, người có thực lực mạnh cũng rất nhiều.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Ngoài ra còn có cả những gương mặt mới nhưng cô gái trông có khí chất và trẻ trung.
Thời Diên đột nhiên có chút lo lắng.
Cô đeo khẩu trang đứng trong góc nhưng rất nhiều người đã chú ý đến, ánh mắt vô tình lướt qua chỗ của cô.
Dù sao thì cô là người thường xuyên thống trị trên bảng hotsesrh, bây giờ tất cả mọi người đều đang tò mò về những lời đàm tiếu về cô.
Thời Diên giả vờ như không nhìn thấy, rút thăm đoạn thoại thử vai rồi ngồi một mình một chỗ, đọc thật cẩn thận.
Các đoạn thử vai của mỗi người không giống nhau, đoạn mà Thời Diên nhận được là đoạn khó nhất.
Bộ phim "Chìm Đắm" được viết theo hướng một cuốn hồi ký, kể về Ninh Ý Tri, một thiên tài múa ba lê 16 tuổi, được săn đón từ khi còn nhỏ nhưng lại gả cho một kẻ không ra gì, khiến cha mẹ đột ngột qua đời, mà đôi chân của cô cũng không thể khiêu vũ được nữa.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Nội dung của cảnh này là sau khi Ninh Ý Tri bị buộc phải từ bỏ ước mơ múa ba lê, một mình quay lại phòng tập, muốn thử khiêu vũ nhưng lại bị ngã xuống đất.
Những đầu ngón tay đang cầm kịch bản siết chặt lại, tờ giấy bị bóp méo đến biến dạng.
Cô đã… không khiêu vũ trong một thời gian dài.
Lúc này, một nhân viên đi tới gọi cô, Thời Diên hít một hơi thật sâu, đóng kịch bản lại.
Gần đến lượt cô rồi.
Thời Diên đi theo nhân viên đến phòng hóa trang tạm thời, thay trang phục khiêu vũ do đoàn làm phim chuẩn bị từ trước.
Đó là một chiếc váy voan rất đẹp.
Những người đến thử vai sẽ lập nhóm hai người, Thời Diên thay quần áo xong, lúc ra đến cửa, cô mới nhìn thấy người sẽ vào cùng mình.
Đó là một cô gái thoạt nhìn chỉ mười tám mười chín tuổi, khuôn mặt tươi sáng xinh đẹp, nhìn thoáng qua cũng có thể biết được từ nhỏ đã lớn lên trong nhà kính, chưa từng trải qua sự tàn phá của gió mưa, mơn mởn như một nụ hoa.
Cô gái quay đầu lại, nhìn thấy cô, thân thiện đưa tay ra: "Xin chào, tôi tên là Khâu Minh Yên."
Nghe thấy họ Khâu, Thời Diên đã nhớ ra.
Khâu Duệ là đạo diễn nổi tiếng, chị gái của ông ta là Khâu Từ, cựu ảnh hậu Kim Mã, Khâu Minh Yên chắc là cô con gái duy nhất mà Khâu Từ nâng như nâng trứng, hứng như hứng hoa.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Thời Diên mỉm cười, bắt lấy tay cô ta: "Tôi tên Thời Diên."
Khâu Minh Yên chăm chú nhìn Thời Diên, không khỏi cảm thán: "Cô mặc bộ váy này trông đẹp quá."
Dù sao thì Thời Diên cũng đã ở trong làng giải trí được vài năm, có thể biết được trong một lời khen có bao nhiêu phần thật, bao nhiêu phần giả. Cô gái trước mặt có một sự chân thành hiếm gặp trong làng giải trí.
Cô nhìn chiếc váy bằng vải voan màu hồng trên người Khâu Minh Yên, cười nói: "Cảm ơn, cô cũng rất đẹp."
Cô ghen tị với Khâu Minh Yên, người có sức sống mà cô ấy đã đánh mất từ lâu.
Lúc này, một nhân viên vẫy tay ra hiệu: “Hai người có thể vào rồi.”
Trong phòng, phông nền được bài trí đơn giản trông như một phòng khiêu vũ, đối diện có một tấm gương cực lớn và một chiếc bàn dài.
Thời Diên nhìn lên, sau bàn có vài người, người ngồi ở giữa là Khâu Duệ.
Ngồi bên cạnh ông ta là một dáng người cao lớn.
Người đàn ông uể oải dựa vào ghế, đôi chân thon dài bắt chéo lên nhau, cổ tay áo sơ mi tùy ý xắn lên đến khuỷu tay, trên cổ tay với những khớp xương rõ ràng, chiếc đồng hồ bạc đắt tiền phát ra ánh sáng lạnh lẽo, vô cùng cao quý.
Ngay cả khi không phát ra âm thanh, anh vẫn tỏa ra một loại áp lực vô hình, không ngừng thu hút ánh nhìn của người khác.
Ánh mắt của Thời Diên chợt dừng lại, nhanh chóng thu về.
Bùi Kỵ là một nhà đầu tư, xuất hiện ở đây chẳng có gì là lạ.
Trong khi đó, ở bên cạnh, Khâu Minh Yên nhìn thấy người đàn ông ngồi trên ghế thì hai mắt sáng lên.
Khâu Duệ giả vờ như không nhìn thấy, vẻ mặt vẫn nghiêm túc như mọi khi: "Cảm ơn hai cô đã tham gia buổi thử vai phim “Đắm Chìm”. Tôi là Khâu Duệ, đạo diễn của bộ phim này. Bên tay trái tôi là giám đốc Bùi, nhà đầu tư lớn nhất của bộ phim. Bên phải là biên kịch Trần Nhạc."
Thời Diên phát hiện Lương Hồng Dật không có trong số những người có mặt.
Chắc là vì chuyện lần trước nên nhà sản xuất ban đầu đã được thay thế.
Hơn nữa, nếu không có gì bất ngờ thì chính Bùi Kỵ đã làm điều đó.
Nghĩ đến đây, Thời Diên cụp mắt xuống, cố gắng tránh giao tiếp bằng mắt với người ngồi ở ghế chính.
Lúc này, Khâu Duệ lại nói: "Vậy bây giờ chúng ta bắt đầu thôi, hai người các cô có thể quyết định ai bắt đầu trước."
Khâu Minh Yên quay đầu lại, đôi mắt to tròn lấp lánh: "Chị Thời Diên, để em lên trước cho."
Thời Diên khẽ gật đầu, không có ý kiến: "Được."
Khâu Minh Yên mỉm cười cảm ơn cô, vuốt lại váy rồi đứng dậy, vài giây sau đã bắt đầu nhập vai.
Phải nói rằng, là con gái của ảnh hậu Khâu Từ, Khâu Minh Yên cũng được thừa hưởng một phần thiên phú của mẹ.
Hơn nữa, từ đoạn nhảy ngắn của cô ta, có thể thấy rằng cô gái này còn có nền tảng vũ đạo nhiều năm, vòng eo thon thả và mềm mại, có thể thực hiện một số động tác khó một cách dễ dàng.
Tấm váy hồng từ từ mở ra, đằng sau là khuôn mặt thiếu nữ xinh đẹp động lòng người, đôi mắt trong trẻo sáng ngời nhưng đôi mắt đó lại dừng hơi quá đà trên bàn ban giám khảo.
Nói chính xác thì... nó rơi về hướng của Bùi Kỵ.
Thời Diên bất giác cau mày, đôi mắt không chịu kiểm soát, khẽ liếc về hướng đó.
Lúc này, ánh mắt của mọi người gần như đều tập trung vào Khâu Minh Yên đang xoay tròn trên sàn, Thời Diên nghĩ Bùi Kỵ cũng vậy.
Mà cô chỉ lặng lẽ liếc nhìn, chắc sẽ không bị anh chú ý.
Nhưng Thời Diên đã sai.
Trong bầu không khí yên tĩnh, cô không ngờ lại đụng phải tầm mắt của anh, rơi vào đôi mắt đen láy, sâu như vực thẳm kia.
Anh không hề nhìn cô gái đang khiêu vũ trước mặt mình, từ đầu đến cuối đều giống như không có chút hứng thú nào, thậm chí còn không thèm nhấc mắt.
Anh vẫn luôn nhìn cô.
Ánh mắt trắng trợn không che đậy xuyên qua đám đông, dừng lại trên người cô.
Rõ ràng tầm nhìn của một người rất rộng nhưng đôi khi lại trở nên rất hẹp, hẹp đến mức chỉ có thể chứa được bóng dáng của một người.
Trái tim của Thời Diên đột nhiên ngừng đập.
Cô không khỏi nghĩ ra một câu không phù hợp vào lúc này cho lắm.
Quay đầu nhìn lại đi.
Chỉ như vậy mới có thể phát hiện ra phía luôn có người dõi theo bạn.
Thoát khỏi suy nghĩ, cô nhanh chóng thu hồi ánh mắt, giả vờ như không có chuyện gì, lại nhìn về phía Khâu Minh Yên.
Cứ như thể ánh mắt lúc nãy chưa từng tồn tại vậy.
Ánh mắt của Bùi Kỵ lập tức tối đi.
Lúc này, Khâu Minh Yên đã diễn đến cảnh lúc nhảy không cẩn thận bị ngã.
Cô gái ngã xuống đất, nước mắt tràn mi, ánh mắt đầy bi thương và tuyệt vọng. Nước mắt từng giọt lăn dài trên má, cô ta khẽ nức nở, đôi vai gầy không ngừng rung lên khiến người ta xót xa.
Xét về kỹ năng diễn xuất và sức hút thì thực lực của Khâu Minh Yên quả thực có thể coi là khá tốt, mặc dù cô ta còn hơi non nớt.
Kết thúc phân cảnh, cả căn phòng đồng loạt vang lên tiếng vỗ tay tán thưởng.
Khâu Minh Yên đứng dậy, lau nước mắt, mỉm cười cúi đầu với mọi người, ánh mắt như có như không liếc về phía Bùi Kỵ.
Không nhìn cô ta với sự tán dương giống như những người khác.
Anh thậm chí còn không ngẩng đầu lên, giống như mọi chuyện xảy ra chẳng liên quan gì đến mình.
Khâu Minh Yên hơi chán nản nhưng chỉ có thể trở về chỗ ngồi của mình.
Nhưng không sao cả, cô ta rất tự tin vào bản thân mình.
"Chị Thời Diên, đến lượt chị rồi."
Thời Diên khẽ gật đầu, hít một hơi thật sâu, đứng dậy và đi về phía trung tâm sân khấu.
Khâu Minh Yên ở một bên sững sờ.
Từ lúc Thời Diên đứng dậy, khí chất trên người cô dường như đã thay đổi.
Trở nên buồn bã, cô đơn, ngay cả mỗi bước đi cũng trở nên kiên quyết.
Chỉ trong một giây, cô đã bước vào thế giới của Ninh Ý Tri.
Thời Diên đi đến trước gương, lẳng lặng nhìn người trong gương một lúc, khóe