Thích Nghiện

Chương 16


trước sau


Thời Diên cảm giác được sau lưng có người đến gần cô.
 
Người kia hơi cúi đầu xuống, không nói lời nào bắt đầu cởi nút giúp cô.
 
Ngón tay lạnh băng như có như không chạm vào làn da sau lưng, nút thắt quấn quýt lấy nhau được tháo ra, ngón tay anh như lơ đãng vuốt ve qua sống lưng cô, một cảm giác tê dại khiến cả người cô căng thẳng và sợ run.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
Luồng hơi thở kia dường như có hơi quen thuộc.
 
Thời Diên phát hiện khác thường, khép chặt váy mạnh mẽ quay đầu nhìn lại.
 
Cô khó tin mở to mắt: “Bùi… Bùi Kỵ? Anh ở đây làm gì vậy?”
 
Sao anh lại xuất hiện trong phòng thay đồ của cơ?
 
Không gian trong phòng thử quần áo nhỏ hẹp mà chật chội, thân hình cao lớn của anh chui vào, bên trong đã sớm không còn nhiều khe hở nữa.
 
Bùi Kỵ lại tới gần cô thêm một bước, ánh mắt u ám rơi xuống mặt cô.
 
Vừa ngả ngớn vừa phóng đãng, không hề che giấu, dáng vẻ lưu manh kia xấu xa rành rành không hề che giấu.
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Không khiến người ta chán ghét, ngược lại nhìn chằm chằm đến mức người ta đỏ mặt tía tai, vô cùng hấp dẫn người ta.
 
Nhưng con gái vẫn luôn không có sức chống cự với loại như anh.
 
Lúc trước đi học cũng vậy, mỗi lần Bùi Kỵ chờ cô ngoài phòng múa, các cô gái lui tới cho dù biết anh chính là Bùi Kỵ người người tránh không kịp, ánh mắt vẫn không nhịn được dính trên người anh, lén đánh giá anh, thảo luận về anh.
 
Giống như cây thuốc phiện, nguy hiểm, u ám, đối với mọi người mà nói luôn có sức hấp dẫn trí mạng.
 
Mà bây giờ anh đã sớm không còn là thiếu niên bị người ta xa lánh trong trấn nhỏ trước kia nữa.
 
Do đó ngay cả ánh mắt công chúa nhỏ được nâng niu trong lòng bàn tay ảnh hậu lúc đang khiêu vũ cũng sẽ không tự chủ mà nhìn chằm chằm vào anh.
 
Hơi nóng vừa mới hừng hực trên mặt bỗng nhiên tan đi, Thời Diên cụp mắt, che giấu vẻ ảm đạm nơi đáy mắt.
 
Bùi Kỵ chớp mắt, nhìn chằm chằm đôi tai ửng đỏ của cô, khẽ cười nhẹ một tiếng: “Không phải em bảo anh cởi giúp em à?”
 
Cô lập tức nghẹn lời: “Em… Em không biết người tiến vào là anh.”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
 
Đôi mắt sắc của Bùi Kỵ trong nháy mắt âm u đến mức gần như có thể chảy ra nước: “Còn có ai?”
 
Anh lại gần cô một bước, hơi thở thuộc về anh trong không gian nhỏ hẹp này không kiêng kị mà lấn áp qua.
 
Thời Diên theo bản năng lùi về phía sau, phía sau chống lên vách tường.
 
“Hả? Nói, còn ai từng nhìn.”
 
Bùi Kỵ khẽ nghiêng người, trong đôi mắt đều là bóng hình của cô.
 
Giọng nói anh đè thấp, pha lẫn hơi thở nóng bỏng, phun bên gáy của cô, giọng điệu dịu dàng hiếm thấy, lời nói ra lại khiến người ta không rét mà run.
 
“Anh móc mắt của anh ta ra được không?”
 
Thời Diện khẽ hít một hơi, thấy trong mắt anh không hề có ý đùa giỡn, mà là vẻ nghiêm túc giống như điên dại.
 
Cô bị anh chọc tức đến mức bất đắc dĩ, hơn nữa cũng không có cách với dáng vẻ này của anh: “Bùi Kỵ, có phải anh điên rồi không?”
 
Chóp mũi của Bùi Kỵ xẹt qua gáy cô, hơi thở lập tức nặng nề mấy phần.
 
Anh bỗng nở nụ cười, giọng nói trầm đến mức khàn khàn: “Là điên rồi.”
 
Từ lúc nhìn thấy cô khiêu vũ đã điên rồi.
 
Ánh mắt Bùi Kỵ rơi xuống đôi môi đỏ tươi của cô, đôi mắt sắc đen tối không rõ, nhiễm phải mấy phần dục vọng.
 
Quần lụa mỏng vừa được anh cởi một phần, sa mỏng từ trên đầu vai tuyết trắng của cô rủ xuống, da thịt dưới lớp vải như ẩn như hiện.
 
Nơi cổ họng anh bỗng có hơi khô.
 
Bùi Kỵ không nhịn được cúi thấp đầu, tiếp cận cô trong nháy mắt, Thời Diên lại quay mặt đi.
 
Môi anh xẹt qua gò má của cô, rơi xuống lỗ tai nhỏ xinh trắng nõn của cô.
 
Bùi Kỵ ngước mắt lên lập tức nhìn thấy mí mắt nhỏ dài của cô run rẩy bất an.
 
Giọng nói của Thời Diên kèm theo mấy phần âm run, giống như tuyết trắng ngần rơi trên mái hiên.
 
“Bùi Kỵ… Em xin anh.”
 
Động tác của anh bỗng nhiên cứng ngắt.
 
Bàn tay của anh còn vây bên hông cô, trên tay cũng không dám dùng nửa phần sức lực.
 
Dưới lớp vải mỏng manh, hơi ấm cực nóng từng tấc lan qua, giống như có thể đốt cháy vào lòng.
 
Trong lúc hơi thở quấn lấy nhau, Thời Diên nghe thấy nhịp tim mình rối loạn.
 
Không thể đâm lao phải theo lao theo nữa.
 
Còn tiếp tục như vậy, cô thể nào cũng có ngày có thể đánh mất phòng tuyến.
 
Cô hít sâu một hơi, chậm rãi nói: “Buông tha em được không?”
 
Khi cô nói câu này xong, dục sắc trong đáy mắt Bùi Kỵ rút đi hết, thay thế chính là một mảnh sương mù dày đặc.
 
“Được.”
 
Anh liếm môi, nở nụ cười, đáy mắt giống như điên dại, nghiến răng nghiến lợi nặn ra bốn chữ.
 
“Trừ khi anh chết.”
 
Ánh sáng trong đôi mắt Thời Diên từng tấc một dập tắt, cả người trở nên yên tĩnh.
 
Bùi Kỵ không bỏ qua bất cứ sự thay đổi nào nhỏ nào trên nét mặt của cô.
 
Anh tình nguyện cô hận anh, chán ghét anh, chỉ không thể tiếp nhận cô giống như bây giờ.
 
Ngay cả liếc anh một cái cũng không muốn.
 
Ngón tay anh từng chút một siết chặt lại, kìm nén tâm trạng tàn sát bừa bãi xẹt qua trong đáy mắt, kìm nén lại từng chút một trước mặt cô.
 
“Tại sao không múa nữa.”
 
Thật không ngờ Bụi Kỵ bỗng nhiên nhắc tới cái, Thời Diên sửng sốt một chút.
 
Cô nhanh chóng cụp mắt xuống, nhẹ giọng đáp: “Vì… em không thích nữa.”

 
Anh mím môi, không tin lời nào cô nói: “Nói dối.”
 
Thời Diên không nói nữa.
 
Dường như tất cả tâm tình của cô đều không giấu được Bùi Kỵ, anh thậm chí còn thấu hiểu con người cô hơn chính cô.
 
Thời Diên cắn chặt môi: “Bây giờ anh có thể đi ra chưa? Em muốn thay quần áo.”
 
Bùi Kỵ nhíu mày, dáng vẻ vẫn không đổi, chậm rãi nói: “Tóc em mắc vào cúc áo anh.”
 
Bùi Kỵ vừa nãy đã chú ý nhưng anh không nhúc nhích.
 
Sợ cô đau.
 
Ngoài cửa truyền đến một loạt tiếng nói chuyện.
 
“Đạo diễn Khâu, bộ phim này làm phiền ngài quan tâm Thời Gian nhiều. Nếu có gì cần Dư Tinh bên này, ngài cứ việc liên lạc với tôi.”
 
Là Quý Vân Sênh.
 
Thời Diên lập tức nín thở, sốt sắng nhìn về phía người trước mặt.
 
Quả nhiên vẻ mặt Bùi Kỵ bỗng nhiên lạnh lẽo.
 
Hai người bên ngoài vẫn còn tiếp tục nói chuyện.
 
Khâu Duệ hiếm khi nói chuyện ôn hòa như thế: “Tổng giám đốc Quý, anh đây là khách khí quá rồi.”
 
Quý Vân Sênh lại hỏi: “Đúng rồi đạo diễn Khâu, Thời Diên bây giờ ở đâu? Vừa nãy bên trong không thấy cô ấy.”
 
“Tôi nghe Tiểu Lưu nói Thời Diên tới phòng thay đồ rồi. Ừm, chắc là ở đây.”
 
Bọn họ sắp đi qua

rồi.
 
Nhịp tim Thời Diên trong nháy mắt đập nhanh hơn, vù vù đập vào màng tai, trong đầu rối tinh rối mù, hoàn toàn không có cách suy xét.
 
Cô cũng không để ý đến mái tóc còn quấn vào nút áo nữa, giơ tay lên muốn đẩy Bùi Kỵ ra.
 
Nhưng người đàn ông đứng đó giống như bức tường, nào có thể cho cô dễ dàng đẩy ra được.
 
Ngay sau đó, giọng nói ôn hòa của Quý Vân Sênh vang lên ngoài cửa.
 
“Thời Diên? Em có ở bên trong không?”
 
Không chỉ có Quý Vân Sênh bên ngoài, Khâu Duệ cũng ở bên ngoài.
 
Nếu để cho đạo diễn nhìn thấy hai người cô và Bùi Kỵ bây giờ ở trong phòng thử đồ, cô sẽ hoàn toàn không giải thích được nữa.
 
Bùi Kỵ thấy dáng vẻ cô căng thẳng đến mức không thể hít thở, nhếch miệng cười đùa.
 
Anh tới gần cô, nhỏ giọng hỏi: “Sao, rất sợ anh ta nhìn thấy?”
 
Thời Diên theo bản năng thò tay che miệng anh, dùng ánh mắt âm thầm trừng anh.
 
Chút hù dọa kia ở chỗ anh không hề có hiệu quả, môi mỏng anh khẽ mở, xúc cảm mềm mại trên môi xẹt qua lòng bàn tay cô, hơi thở ấm áp cọ xát vào da thịt hai người kề sát nhau, kích thích ngón tay Thời Diên khẽ siết chặt.
 
“Em có cảm thấy được chúng ta bây giờ giống như đang…”
 
Anh cười nhẹ một tiếng, đuôi mắt hẹp dài nhíu lại, chậm rãi phun ra bốn chữ kia.
 
“Yêu đương vụng trộm?”
 
Tay Thời Diên giống như bị bỏng nhanh chóng lùi lại, hơi nóng kia một mạch lan tràn ra từ lòng bàn tay, giống như ngay cả không khí xung quanh cũng nhiễm phải hơi thở ám muội.
 
Cô bình tĩnh lại vì nhịp tim tăng nhanh mà căng thẳng, trong lòng cầu nguyện Quý Vân Sênh ngoài cửa có thể nhanh rời khỏi một chút.
 
Thấy người bên trong không trả lời, Quý Vân Sênh lại khẽ gõ cửa hai tiếng: “Thời Diên, em có ở bên trong không?”
 
Trái tim Thời Diên lại run lên, mi mắt bất an run rẩy, tiết lộ ra vẻ căng thẳng và bất an lúc này của cô.
 
Cô ngước mắt lên, đôi mắt hạnh như chứa một tầng sương mù, mang theo vẻ cầu xin nhìn Bùi Kỵ.
 
“Má.”
 
Bùi Kỵ không chịu nổi nhất cô nhìn anh như vậy.
 
Anh rủa thầm một tiếng, kéo tay cô xuống, tiến đến bên tai cô, chậm rãi nói: “Sợ gì, tôi khóa cửa rồi.”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
 
Nghe thấy lời này, Thời Diên rốt cuộc hơi thả lỏng một chút. 
 
“Chắc thay xong đi ra ngoài rồi…”
 
Khâu Duệ vừa nói xong đã có người tìm tới.
 
“Xin lỗi không tiếp được tổng giám đốc Quý nữa, lát nữa lại bàn chuyện bên trong.”
 
Quý Vân Sênh ôn hòa gật đầu: “Được, ngài làm việc trước đi.”
 
Nghe thấy tiếng bước chân ngoài cửa càng lúc càng xa, trái tim treo lơ lửng của Thời Diên cuối cùng đã rơi xuống.
 
Cô chưa kịp bình tĩnh lại, bàn tay của anh bỗng nhiên rút ra từ bên hông cô, lòng bàn tay vô tư cọ xát vào trên vòng eo nhạy cảm nhất của cô.
 
Nơi nhạy cảm nhất đột nhiên bị chạm vào, cả người Thời Diên run lên, trong miệng thốt ra tiếng nghẹn ngào.
 
Cô vội cắn chặt môi, khuôn mặt đỏ lên, vừa tức vừa thẹn trừng mắt về phía anh.
 
“Bùi Kỵ.”
 
Anh rõ ràng là cố ý.
 
Thấy cô cuối cùng không giả vờ bình tĩnh trước mặt anh được nữa, khóe môi Bùi Kỵ nở nụ cười như có như không.
 
“Lát nữa đừng đi, anh có chuyện nói với em.”
 
Thời Diên hoài nghi ngước mắt: “Cái gì?”
 
Rất nhanh cô đã ý thức được trường hợp trước mắt không thích hợp để trò chuyện.
 
Cô khép quần áo lại, tay kia chỉ vào cửa, đỏ mặt nói: “Vậy bây giờ anh đi ra đi.”
 
Chậc, ngay cả mắng người cũng không biết.
 
Tại sao có thể có người trời sinh đã thấy dễ bắt nạt như vậy.
 
Bùi Kỵ rốt cuộc đã từ bi buông tha cô.
 
Anh đẩy cửa phòng thay đồ ra, lúc rời đi không quen đóng chặt cửa, treo bảng hướng dẫn xin chớ đi vào lên.
 
Làm xong những việc này, ánh mắt anh đảo một vòng, sau đó nhấc chân đi về phía lối đi chữa cháy ở cuối hành lang.
 
Rẽ qua một góc, một bóng người đã chờ ở đó.
 
Nghe thấy tiếng bước chân, Quý Vân Sênh quay đầu nhìn về phía người tới.
 
Anh ta đẩy mắt kiếng gọng vàng trên mũi, mỉm cười nói: “Tổng giám đốc Bùi, quả nhiên là anh.”
 
Bùi Kỵ miễn cưỡng nhấc mí mắt, giọng điệu thản nhiên: “Thính lực của tổng giám đốc Quý không tệ.”
 
Nụ cười bên môi Quý Vân Sênh đọng lại nửa phần.
 
Cách âm cửa phòng thử đồ không tốt nhưng âm thanh này cũng là Bùi Kỵ cố ý muốn cho anh ta nghe thấy.
 
Vẻ mặt Quý Vân Sênh bình tĩnh: “Diên Diên là nghệ sĩ, tổng giám đốc Bùi cố ý giữ những hot search trên đó, nhiệt độ cứ cao không xuống, ảnh hưởng trái chiều với cô ấy rất lớn. Tôi biết tổng giám đốc Bùi làm việc từ trước đến nay không quan tâm ngôn luận bên ngoài nhưng Diên Diên thì khác.”
 
Bùi Kỵ cười khẩy một tiếng: “Diên Diên… cũng xứng cho anh gọi?”
 
Quý Vân Sênh không hề trả lời anh câu này, mà nhìn anh chậm rãi nói: “Mấy năm qua cô ấy có được thành tựu bây giờ rất không dễ, thêm mấy lần chuyện giống như hôm nay nữa anh chỉ có thể phá hủy cô ấy.”
 
Nghe vậy đôi mắt của Bùi Kỵ ngừng lại.

 



trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện