Tư Đồ Hiên vẫn im lặng, đôi mắt sâu dán chặt trên khuôn mặt tròn nhỏ của nàng.
Kiều Linh Nhi không quan tâm anh ta nghĩ gì, trước tiên phải khiến anh ta hiểu điều này không đúng, sưu cao thuế nặng không phải cách phát triển lâu dài.
Dù thế nào lòng dân cũng hướng về triều đình, chứ không phải chỉ nghĩ đến triều đình vì lợi ích của bản thân.
“Hiên, chàng có biết rằng một triều đình muốn phát triển lâu dài, không chỉ cần tiềm lực vốn dĩ mà còn nhờ sự giúp đỡ của bách tính.
Nước đẩy thuyền nhưng cũng có thể lật thuyền, bách tính là nước triều đình là thuyền.
Nếu bách tính không muốn sinh sống dưới sự quản thúc của một triều đình nào đó, tất sẽ nảy sinh sự phản kháng.
Sưu cao thuế nặng dù có mang lại lợi ích lớn hơn nữa, có thể giúp triều đình làm đầy quốc khố, chiêu binh mãi mã, thế nhưng chỉ cần một ngày bách tính không bằng lòng thì dẫu có cứng rắn, mạnh mẽ cũng chẳng ích gì.
Khi lập nước, tổ tiên dựa vào tình hình thực tế để định ra quy tắc, vạn sự khởi đầu nan, nếu không có tiềm lực về tiền thì không cách nào phát triển quốc gia hưng thịnh.
Cho nên phải chiêu mộ sự đóng góp từ mặt thương nghiệp.
Thế nhưng ngày nay quốc gia đã phát triển, chúng ta không nên bắt bách tính khổ cực như vậy nữa, một khi họ không đủ sức chịu đựng nữa tất sẽ vùng lên.
Chàng có hiểu không?”
Không biết có phải vì kích động hay không mà khuôn mặt nhỏ của Kiều Linh Nhi đỏ hồng lên, đôi mắt đen sáng rực, tựa như hai đốm lửa bùng lên giữa đêm thâu.
Tư Đồ Hiên có một cảm giác khó tả trong lòng, thứ cảm giác này khiến lòng ta dịu lại, thứ cảm giác gọi là tình yêu.
Cô gái này nhỏ nhắn, yếu đuối như thế, vậy mà lại rất hiểu đạo lý, biết được bách tính cần điều gì, biết làm thế nào mới có thể phát triển lâu dài, biết trị quốc ra sao mới là tốt nhất.
Thế nhưng vì sao nàng lại biết nhiều như thế chứ?
Cho đến hôm nay, hắn đã biết nàng thông minh, thông minh hơn bất kì ai khác, cái đầu nhỏ kia có thể nghĩ ra những thứ mà người khác không nghĩ đến.
Chỉ một chuyện nhà xưởng thôi đã không ai dám tin do một tay một cô gái tám tuổi nghĩ ra, lại còn những kế hoạch hoàn mỹ, không chỉ kế hoạch xây dựng mà còn là kế hoạch kinh doanh.
Nàng, rốt cuộc vì sao nàng có thể làm những chuyện này?
“Linh Nhi, sao nàng biết được những điều này?” Một lát sau Tư Đồ Hiên mới cất tiếng hỏi, trong giọng nói của hắn không có niềm vui, trái lại chỉ toàn vẻ nghiêm trọng.
Kiều Linh Nhi bỗng thấy bất an, nàng không biết bắt đầu từ đâu nên chỉ im lặng.
Anh ta hoài nghi thân phận của nàng? Hay là anh ta đã biết điều gì?
Cái gì gọi là trị quốc, thực ra nàng không hề biết, chỉ là năm xưa đã từng đọc qua trong sách lịch sử nên hiểu được thế nào là tốt, thế nào là không tốt.
Hơn nữa, ở thế kỷ 21, trên ti-vi thường xuyên chiếu những bộ phim về cung đình, nàng xem nhiều, mưa dầm thấm đất nên cũng hiểu được phần nào.
Lẽ nào nàng lại nói với anh ta như thế nào? Anh ta sẽ tin nàng sao?
Ha ha ha, xem ra là không rồi, ai lại tin những chuyện vô lý như thế chứ.
Một người sau khi bệnh chết ở kiếp trước lại giữ được trí nhớ ở kiếp này, rồi thì xuyên không, ai dám tin chứ?
“Ta thông minh mà.” Kiều Linh Nhi nhoẻn cười, trong đôi mắt lại ánh lên nỗi đau thương.
Tư Đồ Hiên chau mày, hắn còn định hỏi điều gì thì đã bị Kiều Linh Nhi ngăn lại, “Hiên, có những chuyện sau này ta sẽ nói rõ với chàng.
Ta không muốn nói trước, sợ chàng khó mà chấp nhận được.”
Không nên cưỡng ép.
Tư Đồ Hiên gật đầu không chút lo lắng, “Ta tin nàng.”
Kiều Linh Nhi bật cười.
“Linh Nhi, cám ơn nàng đã nhắc nhở, ta sẽ suy nghĩ về lời khuyên của nàng, rồi kiến nghị lên phụ hoàng.” Ngay lúc Kiều Linh Nhi chắc mẩm rằng lời đề nghị của nàng sẽ bị anh ta cự tuyệt thì lại nghe được câu nói này, nàng không khỏi kinh ngạc, “Chàng, chàng thấy lời ta nói có lý sao?”
Chuyện này rất ngớ ngẩn, nàng tự cho là có lý nên mới nói ra.
Thế nhưng nàng thấy có lý, những người sống trong thời đại này, chịu sự giáo dục thế này, rất khó có thể khiến họ nhìn nhận một cách sáng suốt những gì đang diễn ra.
Thấy nàng ngẩn ra, Tư Đồ Hiên bỗng bật cười.
Sao hắn lại không tin nàng chứ? Sao có thể đành lòng không tin nàng chứ?
“Nàng nói gì thế, Linh Nhi của ta rất thông minh, đề nghị của nàng nhất định sẽ hiệu quả, việc gì ta phải lo lắng.”
Trêu ngươi!
Ạch, Kiều Linh Nhi thật không biết phải nói sao, nam nhân này, rõ ràng họ đang bàn chuyện chính sự, sao anh ta có thể chuyển sang cái giọng này chứ?
Được rồi, thực ra nàng cũng thấy thoải mái, bởi lẽ đàm luận chính sự khiến tâm phiền ý loạn, anh ta giúp nàng thả lỏng một chút cũng tốt.
Nói chuyện này được một lúc thì họ đã đến trấn Phù Dung.
Bởi vì hoa phù dung nơi đây nở rất đẹp, nên mới có tên gọi Phù Dung trấn.
Kiều Linh Nhi không biết phải nói sao về cái tên này, phải phải, nơi nàng sống gọi là Liễu Thành cũng vì nơi ấy trồng khá nhiều cây liễu, hôm nay lại đến trấn Phù Dung.
Chà, những người này đúng là tài tình thật!
“Tiểu thư, người đang nghĩ gì thế?” Thời Thiến bước đến bên cạnh Kiều Linh Nhi, nhẹ nhàng hỏi.
Kiều Linh Nhi lắc đầu, “Không có gì, đừng bận tâm.”
Thời Thiến không nói gì, thực ra nàng ta có chuyện muốn nói với tiểu thư, nhưng Thất gia đang ở bên cạnh nên không thể mở miệng.
Tư Đồ Hiên liếc mắt nhìn Thời Thiến, biết nàng ta có chuyện muốn nói với Kiều Linh Nhi nhưng không thèm tránh mặt, trái lại còn sai Thời Bố chuẩn bị ghế rồi đưa Kiều Linh Nhi vào trong.
Tư Đồ Hiên vốn định cho người chuẩn bị thức ăn, song lại bị Kiều Linh Nhi ngăn lại, “Hiên, khoan hẵng làm, để Thời Thiến đi mua một ít về cho tiện.”
Đây là thứ đề nghị quái quỷ gì vậy?
Thời