Kiều Linh Nhi đang chăm chú ăn cơm thì nghe thấy giọng nói lạ, chén cơm trong tay nàng run bần bật, suýt chút nữa rơi xuống đất.
Nàng ngẩng đầu nhìn lên, trong đôi mắt thấp thoáng lửa giận, nhìn người đang bước vào với vẻ căm phẫn.
Đối với chuyện Kiều Linh Nhi bị hù dọa kiểu này, Tư Đồ Hiên đã rất không hài lòng, ba tên hung thần kia còn tự tiện xông vào, càng khiến hắn thêm khó chịu.
Thời Bố khi thấy động đã phóng ngay đến cửa, Thời Thiến cũng theo chân.
Thời Thiến nhận ra ba tên hung hãn kia, bởi vì khi nãy đã chạm mặt bọn chúng trên đường, xem ra bọn họ đến đây kiếm chuyện.
Hỏng rồi, sớm biết có chuyện thế này thì đã giải quyết bọn chúng ở ngoài, bây giờ còn làm phiền đến tiểu thư.
“Quả nhiên là ngươi ở nơi này.” Một giọng nói truyền đến.
Là tên công tử phú gia này!
Thời Thiến nhớ kỹ như thế là vì bảy năm trước đã từng gặp hắn, khi đó hắn còn bị tiểu thư dạy cho một bài học.
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Kiều Linh Nhi đanh lại, giọng nói kia nghe rất quen tai, thế nhưng rốt cuộc đã nghe thấy ở đâu thì nàng không thể nhớ ra được.
Đợi đến khi nhìn thấy tướng mạo kẻ nọ, Kiều Linh Nhi bỗng nhớ ra, chẳng phải hắn chính là tên bắt nạt người ta trên đường lớn tại Liễu Thành bảy năm về trước đó sao, lại còn vu oan cho người ta trộm tiền của hắn.
Đúng là oan gia ngõ hẹp, bảy năm sau còn chạm mặt hắn ở trấn Phù Dung này!
Nhận thấy sự khác thường của cô gái nhỏ bên cạnh, Tư Đồ Hiên biết ý không lên tiếng.
Vẻ mặt này hắn đã quá quen, một khi nàng đeo lên nó, tất nàng sẽ có cách hành động.
“Tiểu thư…” Thời Thiến lên tiếng muốn nhắc nhở nàng, nàng gật đầu biểu thị mình đã nhớ ra.
“Đến địa bàn của ta còn diễu võ dương oai? Còn không chịu nhìn xem bổn thiếu gia là ai.” Tự Minh vừa hầm hừ vừa bước vào, khi nhìn thấy Kiều Linh nhi, đôi mắt hắn trợn tròn.
Chao ôi, đúng là mỹ nhân!
Đôi mắt long lanh, đôi ngươi tròn đen láy, hương thơm bao trùm, tư thái băng thanh ngọc khiết vô cùng đặc biệt, chỉ nhìn thấy thôi đã muốn mất hồn.
Tư Đồ Hiên vốn định để Kiều Linh Nhi tự giải quyết chuyện này, thế nhưng ánh mắt của Tự Minh khiến hắn vô cùng khó chịu, cô gái này là của hắn, nào đến lượt kẻ khác nhìn nàng bằng ánh mắt kia?
“Thời Bố.” Tư Đồ Hiên khẽ gọi, vừa thuận tay kéo Kiều Linh Nhi vào lòng.
Sau khi Kiều Linh Nhi bị kéo vào lòng ai kia, khuôn mặt nhỏ của nàng phiếm hồng, nam nhân này làm sao thế nhỉ, trước mặt mọi người mà lại thân mật như vậy, thật là…
Kiều Linh Nhi ngẩng đầu, nhưng nàng chỉ thấy được cằm của người ta, khuôn mặt anh ta đã đanh lại, chắc là đang rất không hài lòng.
Có phải là vì tên đáng ghét kia, đến nàng cũng bất mãn với ánh mắt của hắn, giáo huấn hắn một phen là hay nhất.
“Ra ngoài.” Thời Bố hiểu nơi này là trấn Phù Dung, nếu có thể dàn xếp không gây chuyện là tốt nhất, thế nên giọng nói của y cũng khách khí vài phần.
Nào ngờ Tự Minh vẫn nhìn Kiều Linh Nhi chằm chằm, ánh mắt càn rỡ đến Thời Thiến cũng không nhịn được, nàng ta lập tức bước lên phía trước, “Cút ra ngoài.”
Nghe tiếng quát này, Tự Minh mới sực nhớ ra ý đồ khi đến đây, hắn ta cười lạnh, “Là ngươi cút ra ngoài cho bổn thiếu gia, dám làm càn ở địa bàn của thiếu gia ta, ngươi chán sống rồi hử?”
Trong lòng Kiều Linh Nhi chắc mẩm rằng, nhất định là khi Thời Thiến ra ngoài đã chọc vào hắn ta nên hắn ta mới đến đây càn quấy.
Xem ra người này có thế lực không nhỏ ở trấn Phù Dung nên mới ngang ngược đến nhường này.
“Hiên, để ta giải quyết.” Kiều Linh Nhi nói khẽ.
Tư Đồ Hiên gật đồng chấp thuận.
Lúc này Kiều Linh Nhi mới đứng lên, nhìn về phía Tự Minh, “Không biết công tử đến đây vì chuyện gì?”
Giọng nói kia thật êm ái, vừa lọt vào tai đã khiến lòng Tự Minh mềm nhũn, “Khi nãy cô ả kia dám cướp gà quay của bổn công tử…”
“Thời Thiến, khi nãy ngươi mua gà quay mà không trả tiền sao?” Không đợi Tự Minh nói hết câu, Kiều Linh nhi đã ngắt lời hắn, quay sang hỏi Thời Thiến.
“Bẩm tiểu thư, thuộc hã đã trả tiền đủ.”
Kiều Linh Nhi gật đầu, sau lại nhìn đến Tự Minh, “Công tử đây hẳn đã nghe rõ rồi chứ, thị nữ của ta đã trả tiền, người ta bán gà quay, không trả tiền nào có thể mua được mang về.
Không biết công tử nói cướp là cướp thế nào nhỉ, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”
“Con gà quay đó vốn là chủ tiệm giữ cho thiếu gia nhà chúng ta, con ả này tự tiện lấy đi, đó là cướp.” Không đợi Tự Minh lên tiếng, một tên vạm vỡ đã nói ngay.
Kiều Linh Nhi cười lạnh lùng, “Nếu như chủ tiệm muốn giữ gà quay cho các vị thì hẳn Thời Thiến không thể mua được.
Hơn nữa một tiệm nào có thiếu gà quay? Vì sao vẫn cứ khăng khăng cho rằng hai con gà quay thị nữ của ta mua về chính là con mà chủ tiệm giữ cho thiếu gia nhà các ngươi?”
Đối mặt với truy vấn từ Kiều Linh Nhi, Tự Minh cứng họng không trả lời được.
Thật ra Tự Minh hắn muốn cô nương Thời Thiến kia theo hắn về phủ làm thị thiếp, nào ngờ ả ta chẳng những không đồng ý mà còn ra tay làm người của hắn bị thương.
Nên nhớ Tự Minh hắn có địa vị thế nào ở trấn Phù Dung này, người phương nào đến mà dám không cúi đầu khom lưng khi gặp hắn? Chỉ là một con tiện tì mà dám chống lại hắn, còn đả thương người của hắn, bảo hắn làm sao nhịn được cơ chứ.
“Chỉ cần bổn thiếu gia muốn thì nó là của bổn thiếu gia, không quan tâm ngươi đã trả tiền hay chưa.
Các ngươi dám cướp thứ bổn thiếu gia muốn thì phải bồi thường cho ta.” Tự Minh cảm nhận thấy có một khí thế bức người xông thẳng về phía hắn, hắn rùng mình lùi lại vài bước rồi buột miệng nói ra yêu sách.
“Đúng đó, để con ả kia về làm thị thiếu cho thiếu gia nhà