Người đập mặt xuống bàn khiến chén bát trên bàng kêu loong coong.
Người bên ngoài nghe thấy động tĩnh, thấy có gì bất ổn nên muốn vào trong xem sao.
Ai ngờ từ đằng sau lại vọng đến giọng nói của Thời Bố, “Thất gia đến.”
Giọng nói của Thời Bố cũng không lớn, vì đây là Lưu Vân, có nhiều loại người phức tạp, nếu thân phận bại lộ sẽ dẫn theo nhiều phiền toái không cần thiết, y không thể khiến chủ tử gặp nhiều phiền phức.
Mấy người kia nghe nói Thất gia đến liền run rẩy, nào dám có động tĩnh gì.
Bọn họ lập tức cúi thấp đầu, thỉnh an Thất gia.
Tư Đồ Hiên liếc mắt nhìn mấy người kia rồi ra lệnh cho Thời Bố: “Thời Bố, ngươi ở ngoài này, không có lệnh của bổn vương thì không được cho ai vào đây.”
Thời Bố còn chưa kịp nói tuân mệnh thì tên thị vệ bên cạnh đã cuống quýt nói: “Dạ dạ dạ, thuộc hạ tuân lệnh.”
Tư Đồ Hiên xoay người bước vào rồi đóng sập cửa, lông mày y lập tức nhíu lại.
Bên trong là tiểu cô nương đang ngồi trên ghế lô quan sát cận thận tình hình xung quanh, còn có lão Bát nằm trên bàn bất tỉnh nhân sự.
Kiều Linh Nhi thấy Tư Đồ Hiên đến, cái miệng nhỏ của nàng liền nở một nụ cười rạng rỡ khiến Tư Đồ Hiên chẳng thể tức giận.
“Hiên, chàng đến rồi.” Kiều Linh Nhi vội vàng đứng lên đi đến trước mặt hắn, nàng kéo kéo ống tay áo hắn theo thói quen.
Nàng đúng là to gan, tự ý dùng cơm cùng Tư Đồ Hách, lửa giận đang nhen nhóm trong lòng Tư Đồ Hiên.
Mấy năm nay Tư Đồ Hách làm không ít chuyện mờ ám, mà nói đúng hơn là trong bảy năm qua, vì truy tìm nàng hắn đã bỏ rất nhiều công sức.
Hôm nay lại chạm mặt nhau như thế, Tư Đồ Hách khó tránh khỏi nảy sinh ý đồ bất chính.
Nếu thế thì ta nổi giận với nàng làm gì, phải làm thế nào cho đúng đây?
Nhìn dáng vẻ lúc này của nàng khiến hắn không thể tức giận.
Hầy…
“Gan của nàng thật không nhỏ mà.”
Nghe giọng nói trách cứ nhưng ngập tràn sự cưng chiều của hắn, tận đáy lòng Kiều Linh Nhi cảm thấy êm ái, ngọt ngào vô cùng.
Nàng cười với hắn rồi kéo tay hắn ngồi xuống bên cạnh, chỉ vào Tư Đồ Hách nằm trên bàn, “Phải làm sao với tên này đây?”
“Chẳng phải nàng đã nghĩ đến cách xử lý rồi sao? Nên mới gọi ta đến.” Tư Đồ Hiên nhướng mày, liếc mắt nhìn nàng.
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Kiều Linh Nhi ửng đỏ, ngại ngùng liếm đôi môi hơi khô của mình, “Là do… do ta tin tưởng chàng ấy mà.”
Nhưng quả thật nàng chỉ muốn trừng phạt Tư Đồ Hách, mà nàng cũng biết khi trừng phạt y rồi cần phải có người thu dọn “chiến tích” của mình nên mới bảo Thời Thiến đi báo cho Tư Đồ Hiên.
“Hiên, chàng rất thông minh, chắc chắn biết làm thế nào, ta nói có đúng không?” Kiều Linh Nhi lập tức nghiêm mặt nói, đôi mắt long lanh chớp chớp, ý bảo ta tin tưởng chàng.
Lúc này Tư Đồ Hiên có thể phụ sự tin tưởng của nàng hay sao? Hắn lắc đầu cười khẽ, “Nàng đấy.”
Kiều Linh Nhi nở một nụ cười rất hồn nhiên nhưng không kém phần quyến rũ.
Nụ cười đó như lấp đầy trái tim Tư Đồ Hiên, hắn thích nàng phụ thuộc mình như vậy, có lẽ suốt cuộc đời này, hắn thấy sự phụ thuộc của nàng như một loại độc dược đầy ngọt ngào.
Hắn chỉ mong nàng luôn lệ thuộc hắn và hắn cũng hưởng thụ sự lệ thuộc đó từ nàng.
“Nàng biết khách điếm này là do thủ hạ của Bát đệ mở?” Câu nói này của Tư Đồ Hiên là một câu hỏi nhưng giọng điệu lại mang tính khẳng định.
Kiều Linh Nhi ngại ngùng gật đầu, “Biết.”
“Tiếp theo nàng muốn làm gì?” Hắn biết nàng có ý đồ gì đó nên mới nghịch ngợm chuốc mê lão Bát.
Suy nghĩ của mình một lần nữa bị hắn nhìn thấu, Kiều Linh Nhi cũng không cảm thấy ngại ngùng nữa, nàng chỉ dẩu cái miệng nhỏ nhắn, “Nếu đây là hang ổ của y thì ta phá tan nó, chàng có hiểu không?”
Tư Đồ Hiên bật cười, nàng quả thật to gan mà! Dám đập tan nơi này của Bát vương gia sao?
“Chàng cười gì chứ? Hay chàng nghĩ ta không làm được?” Kiều Linh Nhi nóng nảy khiến cả khuôn mặt đỏ như gấc.
Tư Đồ Hiên liếc nhìn Tư Đồ Hách đang hôn mê bất tỉnh.
“Chàng đừng lo, thuốc do ta hạ đương nhiên ta biết, lúc này y chưa tỉnh được đâu.
Nếu chàng thấy không an tâm thì cứ điểm vào huyệt ngủ của y, y sẽ không tỉnh lại nữa.” Lần này Kiều Linh Nhi trở nên khá thông minh.
Tư Đồ Hiên không nói chỉ thoáng nhìn vẻ phách lối của tiểu cô nương, “Ta có nói ta không tin nàng sao?”
Kiều Linh Nhi nghẹn họng, hắn không nói gì nhưng hành động thì chứng tỏ hắn không tin.
Nếu tin lời nàng nói sao hắn lại nhìn Tư Đồ Hiên bằng vẻ mặt lo lắng như thế?
“Ta tin nàng mà, nói tiếp đi, kế hoạch như thế nào?” Tư Đồ Hiên đành chịu thua nàng.
Đôi mắt Kiều Linh Nhi càng lấp lánh, nàng phấn khởi nói ra kế hoạch của mình, cuối cùng nhìn Tư Đồ Hiên bằng ánh mắt mong đợi, “Chàng thấy thế nào? Kế hoạch đó có ổn không?”
Tư Đồ Hiên không nói câu nào, chỉ dùng đôi mắt tràn ngập ý cười nhìn nàng thật lâu.
Kiều Linh Nhi để hắn nhìn, lòng nàng bắt đầu cảm thấy căng thẳng, rồi cảm thấy sự tự tin của mình bị đả kích, sau đó nàng bắt đầu ủ rũ, giọng nói cũng nhỏ đi, “Chẳng lẽ không thực hiện được sao?”
Tư Đồ Hiên liền phì cười, vươn tay xoa cái đầu nhỏ của nàng, “Chà, cái đầu nhỏ như vậy có thể thông minh thế sao? Thế nào mà lại giỏi thế nhỉ?”
Kiều Linh Nhi thấy nụ cười trên gương mặt vương gia, nàng ngây người trong thoáng chốc.
Lại nhớ về câu nói của hắn, trái tim nàng dường như bị khuấy động, nàng liền ngẩng đầu lên, “Nó cứ dần to lên như thế thôi.”
Nam nhân kia tán thành với ý tưởng của nàng, xem ra nàng cũng giúp được một số việc, không phải chỉ biết gây họa.
Tư Đồ Hiên có thể nói không được sao? Tiểu cô nương này có thể coi là tiền trảm hậu tấu.
Tư Đồ Hách bị nàng làm cho hôn mê, tiếp đó ra đường lớn la to “Bát vương gia của Nam Hạ dùng cơm ở Lưu Thủy lầu mà bị trúng độc nên hôn mê”, điều này nhất định sẽ khiến mọi người quan tâm.
Thân phận