Kiều Linh Nhi liếc nhìn Thời Bố, nàng biết y không hiểu chuyện gì đang xảy ra nhưng y cũng chẳng biểu hiện gì nhiều.
Sau đó, nàng xoay người nhìn về phía chủ điếm, “Ông chủ này, ta có điều muốn hỏi ông.
Hai vị vương gia chỉ dùng một bữa cơm thôi lại khiến bọn họ hôn mê bất tỉnh, nếu hôm nay ông chủ không giải thích rõ ràng cho ta thì…”
“Chuyện này, tiểu thư, người đừng nóng, tôi sẽ mời đại phu đến khám cho vương gia.
Thức ăn ở chỗ chúng tôi luôn rất sạch sẽ, sao có thể như vậy được…”
Lúc chủ điếm bắt gặp ánh mắt lạnh như băng của Thời Bố, ông ta khẽ run rẩy, sau đó ông cũng chẳng dám nói gì thêm, liền bảo kẻ bên cạnh mau chóng đi mời đại phu, đương nhiên cũng quên mất lời nhắc nhở của Thời Bố, để Kiều Linh Nhi chẩn bệnh.
Kiều Linh Nhi bước đến bên cạnh Tư Đồ Hiên khóc vô cùng thảm thiết khiến Thời Bố bắt đầu cảm thấy lo lắng.
Lúc đầu y cho rằng tiểu thư và gia đang có kế hoạch gì đó, nhưng lúc này nhìn tiểu thư thương tâm như thế, y mới biết rằng mình đã lầm, xem ra khách điếm này quả thật có vấn đề, lại dám cả gan động thủ với gia!
“Người đâu, bắt người chủ tiệm lại cho ta.” Thời Bố mặc kệ người trước mặt là người của Tư Đồ Hách hay là người bên cạnh gia, y thẳng thừng ra lệnh, trong mắt y, không ai sánh được với sự an nguy của gia.
Dù người trước mặt này có là người của Bát vương gia đi chăng nữa, nhưng nhưng lúc cần thiết vẫn phải nghe theo lời gia phân phó.
Mấy tên thị vệ hơi sửng sốt, sau thấy sắc mặt băng lãnh của Thời Bố liền vội vã bước lên phía trước bắt lấy tên chủ điếm.
“Ngươi, các người làm gì vậy? Mau thả tôi ra.” Chủ điếm sợ hãi, vội vàng la lớn.
Thời Bố còn tâm trạng để để ý đến ông ta sao? Tiểu thư ở bên cạnh đau lòng khóc nấc lên, gia thì đang hôn mê, y muốn đích thân giải quyết chuyện này.
“Trương đại nhân đến.” Ngoài cửa truyền đến một giọng nói.
Chủ điếm cũng bình tĩnh lại không ít, chỉ cần Trương đại nhân đến, mọi việc sẽ trở nên dễ dàng hơn.
Kiều Linh Nhi thừa dịp mọi người sơ hở không ai chú ý bèn nhìn qua, đúng lúc thấy dáng vẻ tức giận của chủ điếm, lông mày ông ta khẽ nhíu lại.
Nàng nghĩ thầm: xem ra vị Trương đại nhân này đã liên thủ với Tư Đồ Hách rồi, hoặc cũng có thể là mật thám.
“Xảy ra chuyện gì thế?” Trương đại nhân nhìn lướt qua tình hình bên trong mới lên tiếng.
“Đại nhân, xin người làm chủ cho tiểu nhân, đại nhân, ngài nhất định phải làm chủ cho tiểu nhân.” Chủ điếm liền khóc lóc quỳ xuống.
Khóe miệng Kiều Linh Nhi khẽ nhếch lên, lão cẩu, muốn khóc là khóc, còn khóc đến buồn nôn như vậy, ngay cả khi ông ta không khóc cũng đã khiến người ta cảm thấy ghê tởm.
Thà chết còn hơn phải nhìn thấy dáng vẻ khóc lóc của ông ta.
Buồn nôn thì buồn nôn nhưng nàng vẫn phải nhẫn nhịn để không đá ông ta vài cái, nên nàng vẫn thực hiện động tác như lúc đầu, đáng thương ngồi bên mép giường thưởng thức gương mặt đẹp trai của vương gia, trong lòng nàng bất giác thở dài: Ôi, ông trời quả thật không công bằng tí nào, sở hữu báu vật thế này lại là đàn ông, nếu mà là con gái nhất định sẽ là kẻ gây họa.
Hầy, tướng mạo nghiêng thùng đổ nước thế kia lại thuộc về một người đàn ông, quả thật là đáng tiếc.
Nhưng thế cũng được, người sở hữu tướng mạo này là của nàng, dù nàng không được quyền dùng nhưng lại có quyền độc chiếm, còn người kia thì thích cái quyền đó.
Thất gia à, người có vẻ ngoài tuyệt mỹ ấy chính là Thất gia, chỉ mình nàng mới có thể quang minh chính đại nhìn kỹ Thất gia như thế này, và cũng chỉ có nàng mới được quyền thấy.
Hì hì hì, xem như ông trời cũng không quá tệ với nàng.
“Đã xảy ra chuyện gì?” Lúc Trương đại nhân nhìn thấy Tư Đồ Hách liền kinh ngạc quát lớn.
Chắc hẳn ông ta đã nhận được tin Bát vương gia và Thất vương gia dùng bữa ở Lưu Thủy lâu rồi bị trúng độc.
Đây không phải là chuyện nhỏ nên đã vội vội vàng vàng đến đây, trên đường đi, ông ta luôn thầm cầu mong Thất vương gia và Bát vương gia đã tỉnh lại.
Tuy biết là không có khả năng nhưng trong lòng vẫn chờ đợi.
Mà lúc này đây ông ta thấy Bát vương gia vẫn bất tỉnh nhân sự, ông ta bắt đầu cảm thấy lo lắng.
“Thất vương gia và Bát vương gia gặp nhau ở đây rồi bị trúng độc, Trương đại nhân ngài thân là mệnh quan triều đình hẳn phải tìm ra chân tướng chuyện này nhỉ? Ngài xem kìa, lúc này Thất vương gia và Bát vương gia vẫn hôn mê bất tỉnh, mai lại là ngày thái tử thú phi, chẳng lẽ ngài muốn hai vị vương gia vắng mặt sao?” Kiều Linh Nhi đứng lên nhưng không bước đến bên cạnh Trương đại Nhân, nàng cúi thấp đầu, giọng nói đầy phẫn nộ mang theo chút bi thương.
Trương đại nhân nghe giọng nói ngọt ngào như vậy khiến lòng ông ta rạo rực.
Nếu không có sự bi thương trong ấy thì giọng nói đó quả thực rất mê người.
Trương đại nhân quay sang tìm chủ nhân của giọng nói đó, ông ta chỉ thấy một cô gái đứng thẳng cúi đầu nên không thấy rõ mặt.
Nhưng nhìn dáng vẻ ấy, quả thật đó là một cô gái đẹp như hoa.
“Tôi không hạ độc, tuyệt đối không có, Trương đại nhân, ngài phải nghe lời tiểu nhân nói, tiểu nhân buôn bán ở kinh thành lâu như vậy, có khi nào hại người đâu? Tiểu nhân trước nay buôn bán đều giữ đạo nghĩa, sao có thể hại người được? Hơn nữa Bát vương gia là khách quen của tiểu nhân, tiểu nhân nào có gan hại Bát vương gia.” Chủ điếm vội vàng giải thích.
Kiểu Linh Nhi từ từ ngẩng đầu, đôi mắt đen láy tràn ngập nghi hoặc nhìn chằm chằm vào chủ điếm, “Ý ông là ta đang nói dối?”
Đôi mắt mang theo vẻ hồn nhiên nhìn chủ điếm lòng đang rối bời, ông ta dám gật đầu sao? Dù gan của ông ta có lớn đi nữa nhưng gặp ánh mắt như thế, ông ta cũng cảm thấy sợ hãi.
Nếu làm tổn thương ánh mắt thuần khiết như vậy, cả đời này ông ta cũng không tha thứ cho mình.
“Ta và Thất vương gia vừa tới kinh thành thì gặp Bát vương gia, rồi được