Kiều Linh Nhi cũng thuộc hàng có tiếng trong thiên hạ.
Mới tám tuổi nàng đã được gả cho Bát vương gia, trở thành Bát vương phi khiến mọi người cảm thấy rất lạ lùng, điều càng khiến mọi người chẳng thể ngờ tới là nửa năm sau, nàng bị bỏ rơi.
Khi tin này truyền đi nhiều người không khỏi kinh ngạc.
Biết là nàng được gả cho Bát vương gia, nhưng đó là do thuận theo ý chỉ của Thái hậu.
Ý Thái hậu đã quyết người khác có thể tùy tiện thay đổi sao? Cưới gả là chuyện cả đời của người con gái, nhưng cuối cùng nàng lại bị Bát vương gia bỏ rơi.
Thậm chí còn có tin đồn là hai người hòa ly.
Hòa ly, hai từ này mà lại xuất hiện trong hoàng thất sao?
Những tin đồn ấy thật giả thế nào cũng mặc, không cần biết năm đó là hòa ly hay là bị hưu, chỉ có một điều rất rõ ràng: Kiều Linh Nhi đã không còn là Bát vương phi.
Đến hôm nay, Kiều Linh Nhi tái xuất sau bao nhiêu năm, lại còn ở cùng với Bát vương gia, sao không khiến người ta ngạc nhiên cho được?
“Tiểu nữ tin tưởng Thần vương gia, vậy xin làm phiền ngài.” Kiều Linh Nhi gật đầu nhưng vẫn cúi đầu xuống, chờ đợi kết quả, nàng vẫn chưa tiến hành việc chẩn bệnh.
Bách Lý Thần hiểu ý của tiểu cô nương liền cười thầm trong lòng.
Y xoay người về phía Trương đại nhân, “Trương đại nhân, việc này ông giải quyết thế nào?”
Nếu Thần vương gia không có ở đây thì Trương đại nhân đã có thể tự lo liệu chuyện này, kể cả chuyện dìm nó ngủ yên trong quá khứ.
Nhưng tự nhiên Thần vương gia ở đâu chui ra, hơn nữa y cũng đã hiểu hết mọi chuyện, ông ta còn có thể giấu được sao?
“Vương gia tha mạng, vương gia tha mạng.
Tiểu nhân thật sự không hạ độc mưu hại hai vị vương gia, từ trước đến nay tiểu nhân luôn an phận thủ thường mà buôn bán, nào dám giết người cướp của.
Mong Thần vương gia minh xét.” Chủ điếm kêu khóc.
Kiều Linh Nhi nghe thế bỗng cảm thấy bực mình, “Chỉ nói ông hạ độc hại người, vẫn chưa hỏi ông vì sao hại người, rõ ràng chưa đánh mà ông đã khai.”
Khóe miệng Bách Lý Thần hơi nhếch lên, liếc mắt nhìn tiểu cô nương hung dữ kia rồi khẽ lắc đầu nhưng không lên tiếng.
Kiều Linh Nhi không quan tâm lúc này Bách Lý Thần đang nghĩ gì, nàng chỉ theo kế hoạch đã định, khiến Lưu Thủy lầu phải dẹp tiệm, khi đó coi như nàng đã giúp Tư Đồ Hiên một chuyện lớn.
Mấy năm nay nàng chỉ biết gây thêm phiền toái cho Tư Đồ Hiên, chưa bao giờ giúp hắn cả, lúc này, nàng phải làm thật tốt coi như báo đáp hắn.
Ngờ đâu sau khi nhắc đến chuyện báo đáp đó, Tư Đồ Hiên chỉ tiếc nuối nhìn nàng, nghiêm túc nói, “Thật ra nàng muốn báo đáp ta thì có một cách tốt hơn, với lại, ta tin nàng và ta đều có thể hưởng thụ nó.”
Khi đó nàng vẫn không rõ Tư Đồ Hiên đang nói về cái gì.
Sau này khi tự mình trải nghiệm cách báo đáp đó, nàng lại cảm thấy buồn bực.
Cáo già vẫn mãi là cáo già mà, cứ im ỉm mà cắn người ta, lại còn không chịu nhả xương nữa chứ!
“Tiểu thư, ngàn vạn lần xin người đừng hiểu lầm tiểu nhân, người…”
Không đợi chủ điếm nói xong, Kiều Liên Nhi liền nhìn ông ta rất hung dữ, “Ý ông là ta có ý hãm hại ông? Thất vương gia và Bát vương gia uống rượu ở chỗ của ông, cả hai đều bị trúng độc, lúc này đây còn hôn mê bất tỉnh, đại phu cũng đã chẩn bệnh rồi, rõ ràng là bị trúng độc, ông còn nói mình trong sạch? Không tin…”
Kiều Linh Nhi còn chưa dứt lời thì mấy tên quan binh từ cửa bước đến, tên đứng đầu cung kính bẩm báo với Bách Lý Thần, “Vương gia, đây là thứ tìm được ở nhà bếp, đại phu đã xem qua, thứ này giống với độc mà Thất vương gia và Bát vương gia trúng phải.”
Chủ điếm hai mắt trợn to, ngã lăn xuống đất, ông không hiểu chuyện gì đang xảy ra.
Kiều Linh Nhi cũng sững sờ, nàng thấy đầu óc mình dường như rất mơ hồ, vẫn chưa hiểu những chuyện đang diễn ra.
Chẳng phải Bách Lý Thần vừa mới đến đây sao? Chẳng phải y không biết chuyện đã xảy ra sao? Không phải là y nên tìm hiểu rõ chuyện phát sinh rồi mới tìm cách giải quyết sao? Vì sao, vì sao lại đã bố trí đến cả chuyện này? Chẳng những thế còn giống như vừa biết chuyện y lập tức tiến hành xem xét rồi…
“Vừa nãy ở trên đường, bổn vương nghe nói ở nơi này có chuyện xảy ra, được biết Thất vương gia và Bát vương gia bị trúng độc ở Lưu Vân lâu.
Đây không phải là chuyện đùa, do đó khi bổn vương đến đây liền sai người vào kiểm tra nhà bếp.
Quả thật là có độc dược, người đâu, bắt tên chủ điếm lại để bổn vương tự mình thẩm vấn.”
Bách Lý Thần vừa dứt lời thì quan binh sau lưng liền vây lấy bắt tên chủ điếm kia.
“Thần vương gia, ngài không thể xử oan cho người khác, tiểu nhân không hạ độc mà, tiểu nhân cũng thật sự không biết thứ độc kia từ đâu mà ra, nhất định có người muốn đổ tội, hãm hại tiểu nhân.”
Bách Lý Thần khoát tay, ý bảo quan binh buông ông ta ra.
Chủ điếm cho rằng lời nói của mình đã có tác dụng khiến lòng ông bỗng chốc vui vẻ.
“Ngươi nói thế ý bảo bổn vương vu oan, hãm hại ngươi?”
Sắc mặt chủ điếm đại biến, thật tình ông ta không có ý này, mà thật ra ông ta cũng không dám nghĩ đến chuyện này, “Vương gia tha mạng, tiểu nhân không hề có ý này.”
“Vậy ngươi có ý gì?” Giọng nói của Bách Lý Thần trở nên nghiêm túc, không còn vẻ ôn hòa như mọi khi.
“Dẫn đi.”
Quan binh không dám nói gì liền dẫn chủ điếm xuống.
Sau đó bên trong phòng lại trở nên yên tĩnh, Trương đại nhân bắt đầu trở nên lo lắng xen chút sợ hãi.
May mà lúc nãy ông vẫn chưa định đoạt mọi chuyện, không thì lúc này ông sẽ chết rất thảm.
“Sao Trương đại nhân còn chưa đưa Bát vương gia sang phòng bên cạnh, mời đại phu đến chữa trị?”
“Dạ dạ dạ, hạ quan đi làm ngay.” Trương đại nhân run rẩy sai bọn thủ hạ làm việc.
Sau khi Tư Đồ Hách được mang đi,