Edit: Mèo Nhỏ
“Chuyện ở Liễu thành đã sắp xếp ổn thỏa rồi chứ?” Tư Đồ Hiên gạt bỏ hết mọi thứ để quay lại với vẻ lạnh lùng vốn dĩ.
Tả Sấm được giao phó trách nhiệm ở lại Liễu thành, dù gì ở nơi ấy cũng có tâm huyết của tiểu cô nương kia, thế nhưng sự tình trong kinh chuyển biến phức tạp, hắn đành phải gọi y về để thực hiện dự định.
“Đã dàn xếp xong xuôi.”
Tư Đồ Hiên chau mày, ngón tay dài gõ gõ trên mặt bàn một cách vô thức, đôi mắt sâu nhìn chằm chằm vào quyển sách đặt trên mặt bàn, dường như hắn đang có điều suy nghĩ.
“Gia, chỉ sợ là tiểu thư lại nghĩ lung tung.” Tả Sấm đắn đo hồi lâu mới dám to gan mở miệng.
Mấy ngày nay y ở Liễu thành nên không rõ chuyện nơi đây bằng Thời Bố.
Thế nên để phối hợp với gia, y phải nhờ Thời Bố thuật lại mọi chuyện phát sinh.
Không ngờ chỉ mới nửa năm thôi đã xảy ra quá nhiều chuyện.
Thời gian y hầu hạ tiểu thư cũng không lâu, nhưng cũng phần nào hiểu nàng.
Nếu cứ lén lút giấu giếm nàng cũng không phải cách.
“Sự tình vẫn chưa điều tra rõ ràng, trước cứ nói thật cho nàng biết sẽ khiến nàng càng thêm lo lắng.” Tư Đồ Hiên liếc nhìn Tả Sấm.
Tả Sấm suy nghĩ một chút rồi cúi đầu, “Dạ.”
“Cam Hoài cũng đã về kinh, ngươi và hắn mau chóng điều tra về An Ninh đi.” Nhắc đến An Ninh, đáy mắt Tư Đồ Hiên lại ánh lên sát ý, khóe miệng cũng nhếch lên ẩn hiện sự khát máu, lại vừa như một nụ cười nhạt.
Tả Sấm hiểu, An Ninh vốn do y lựa chọn với nhiệm vụ âm thầm bảo vệ tiểu thư, đồng thời bẩm báo về tình hình của người.
Thế nhưng chẳng ngờ, cuối cùng An Ninh lại lựa chọn phản bội họ.
“Gia, nếu như An Ninh đã chết…”
Tả Sấm còn chưa dứt lời, Tư Đồ Hiên đã lạnh lùng cắt ngang, “Sống phải thấy người, chết phải thấy xác, dù đã hóa thành tro cũng phải mang về đây cho ta.”
Nếu An Ninh đã lựa chọn sự phản bội, hắn nhất định phải bắt y nếm mùi, để y biết kết cục của kẻ phản bội sẽ ra sao.
Thà là ta phụ thiên hạ, chứ không để thiên hạ phụ ta!
“Dạ.” Tạ Sấm vâng mệnh rời đi.
Tả Sấm vừa bước chân trái ra khỏi cửa điện thì chân phải của thời bố cũng bước vào.
“Gia, thuộc hạ đã y theo lời ngài dặn dò, không để Hồ thái y hạ dược.”
Thời Bố biết gia làm vậy cũng là vì tiểu thư, thế nhưng kế hoạch của ngài trước nay đều cẩn thận, chu toàn.
Bây giờ lại bị tiểu thư xáo trộn, rối loạn hết cả, chỉ e lần này thực hiện sẽ trắc trở bội phần.
Thấy gia không lên tiếng, Thời Bố lại lớn gan thưa, “Gia, ngài không nên nuông chiều tiểu thư như vậy, ngài cũng biết kế hoạch lúc này…”
Thời Bố còn đang nói thì Tư Đồ Hiên đã ngẩng đầu lên, ánh mắt lạnh băng của hắn lướt qua mặt y, khiến y không khỏi run lên.
Mọi lời định nói đành nuốt vào bụng, kính cẩn cúi đầu đợi trách phạt.
Y biết mình đã nhiều lời, nói những điều vượt quá quyền hạn của bản thân.
“Quyết định của bổn vương, từ khi nào đến lượt ngươi chất vấn?”
Sát khí nồng nặc trong phòng khiến hai chân Thời Bố nhũn ra, y vội vàng quỳ xuống, “Thuộc hạ biết tội.”
“Tự mình đi lĩnh phạt.” Tư Đồ Hiên lạnh lùng đáp.
Sau khi tạ ơn xong, Thời Bố đứng lên toan lui xuống thì Tư Đồ Hiên lại nói tiếp, “Những gì không nên nói để sau hẵng nói, nếu không đừng trách bổn vương vô tình.”
“Dạ, thuộc hạ tuân mệnh.”
Rời khỏi đại điện, Thời Bố thở dài một tiếng.
Ban nãy y phát hiện mình vừa được giáp mặt Diêm La vương.
Nếu gia có giết y, thì cũng chính là vì một câu nói kia.
Hóa ra tiểu thư trong lòng gia lại quan trọng đến như vậy.
Có khi nào vì thế mà gia đã hồ đồ? Dù kế hoạch thay đổi nhưng hẳn đã có kế hoạch mới để thực hiện, sao y có thể hoài nghi gia chứ?
“Thời Bố, vương gia có trong phủ không?” Thời Thiến vội vàng chạy đến, nàng ta thấy Thời Bố đang mất hồn mất vía mới vội hỏi.
“Gia ở trong điện, đã xảy ra chuyện gì?” Thời Bố chưa từng thấy Thời Thiến hoảng hốt như lúc này, khiến y không thể không lo lắng theo.
Thế nhưng Thời Thiến chẳng nói gì, nàng ta tiếp tục sải bước vào đại điện.
“Thất gia, thuộc hạ tìm không thấy tiểu thư.” Thời Thiến không màng đến lễ nghĩ, chẳng thỉnh an đã nói ngay ý đồ khi đến đây.
Không thấy Linh Nhi?
Tư Đồ Hiên đứng bật dậy, “Đã xảy ra chuyện gì?”
“Ban nãy tiểu thư tức giận quay về viện, người sai thuộc hạ đến thư phòng lấy một ít sách về.
Thế nhưng khi thuộc hạ quay về lại chẳng thấy bóng dáng tiểu thư đâu.
Thuộc hạ cũng đã phái người đi tìm khắp viện nhưng vẫn bặt tăm.” Vẻ áy náy tự trách hiện lên trên gương mặt của Thời Thiến, nàng ta biết rõ kinh thành hung hiểm, nhưng cứ nghĩ người đang ở Thất vương phủ sẽ bình an vô sự, cho nên mới ra cớ sự này.
Sắc mặt Tư Đồ Hiên đại biến, “Vân Lam có ở viện không?”
“Vân Lam cũng biến mất.”
“Người đâu.” Tư Đồ Hiên nhìn về phía cửa điện, miệng hô to hai tiếng.
Thời Bố nghe thấy vậy thì chẳng kịp thỉnh tội đã vội quay lại, “Có thuộc hạ.”
“Lập tức dẫn thị vệ trong phủ đi tìm Linh Nhi về.”
“Dạ.”
Thời Bố vội vàng đi ngay.
Thời Thiến cũng nóng lòng chẳng kém, “Tạ ơn vương gia, thuộc hạ xin đi trước tìm tiểu thư.”
Nói xong Thời Thiến toan xoay người đã bị Tư Đồ Hiên gọi lại, “Thời Thiến, ngươi ở lại.”
Giờ phút này, mọi sự chú ý của Thời Thiến đều đặt ở tiểu thư, nếu không nói rõ lý do, nàng ta không thể ở lại.
Thật lâu sau Tư Đồ Hiên vẫn lặng thinh, Thời Thiến lo lắng hỏi, “Thất gia có việc gì xin hãy nhanh chóng dặn dò thuộc hạ.”
Tư Đồ Hiên đứng lên, “Ngươi theo bổn vương tiến cung một chuyến.”
Bây giờ ngài còn tâm trạng tiến cung ư?
Thời Thiến không thể không nhen lên lửa giận trong lòng, giọng nói cũng mất đi sự bình tĩnh, “Thất vương gia, bây giờ tung tích tiểu thư chưa rõ ràng, vì sao ngài không đi tìm người mà lại muốn vào cung? Thuộc hạ biết trong cung có Lăng tiểu thư, nhưng thuộc hạ nghĩ chuyện quan trọng nhất hôm này là phải tìm được tiểu thư về.”
Đây là lần đầu tiên Thời Thiến nói năng thất thố, nàng ta đã không còn