Edit: Mèo Nhỏ
Thời Thiến vội vàng nhảy xuống, “Là thuộc hạ.”
Hồ Chiếu nhận ra người này, nàng ta là thị nữ của Kiều Linh Nhi, Thời Thiến.
Thế nhưng vì sao nàng ta lại xuất hiện ở đây?
“Là cô? Có chuyện gì?” Hồ Chiếu bỗng thấy lòng mình thắt lại, như một điềm báo có biến cố xảy ra.
Thời Thiến liếc nhìn An công công đang nằm dưới đất, sau mới nói với Hồ Chiếu, “Xin Hồ thái y lập tức theo thuộc hạ đến Thất vương phủ một chuyến, Thất vương gia cho mời ngài.”
Gương mặt tuấn tú của Hồ Chiếu đanh lại, nếu là ngày thường, một khi Thất vương gia có lệnh ắt hẳn y không thể chối từ, thế nhưng bây giờ An công công lại đang ở phủ, trăm triệu lần không thể khinh thường.
“Không biết Thất vương gia cho mời bổn quan đến là có chuyện gì?” Hồ Chiếu trầm ngâm một hồi mới cất tiếng hỏi.
Chuyện quá khẩn cấp, Thời Thiến chẳng đắn đo gì, nàng ta vội vàng thuật lại chuyện Kiều Linh Nhi mất tích cho Hồ thái y biết, “Mong Hồ thái y nhanh chóng theo tôi về Thất vương phủ, Thất vương gia đang chờ.”
Nghe nói Kiều Linh Nhi biến mất, trong lòng Hồ Chiếu bỗng chộn rộn, vội vàng cất bước tiến về phía cửa.
Thế nhưng cửa còn chưa mở y đã dừng bước, trái tim đang hoảng loạn cũng đã dần bình tĩnh lại, suy nghĩ cũng theo đó quay về.
Thất gia rất quan tâm bảo vệ Kiều Linh Nhi, tuyệt đối không thua kém bất kì ai.
Nếu Thất gia vẫn bình tĩnh, hà cớ gì y phải nóng lòng?
“Cô cứ yên tâm, tiểu thư nhà cô nhất định không sao, đừng quá lo lắng.” Khẩn trương phân tích một hồi, Hồ Chiếu mới mở lời.
Nếu tính mạng Kiều Linh Nhi bị uy hiếp, Thất vương gia sẽ không rảnh rỗi mà tiến cung, hơn nữa Thất vương gia vào cung cũng không làm gì, chỉ đến cung Vưu Ngọc một chuyến rồi rời khỏi.
Quá rõ ràng, Thất vương gia đã biết Kiều Linh Nhi tạm thời vẫn an toàn, hắn làm vậy cốt là để những kẻ kia hiểu lầm.
“Vì sao lại thế?” Nghe Hồ Chiếu nói vậy, lòng Thời Thiến chùng xuống, sắc mặt xấu hẳn đi, ánh mắt nàng ta thâm trầm.
Nàng ta không ưa những kẻ không coi trọng tiểu thư, lúc này tiểu thư không rõ tung tích, bọn họ còn không nhanh chóng ra tay cưu giúp, trái lại còn nói tính mạng tiểu thư không đáng lo ngại là thế nào.
“Ngươi không tin ta, lẽ nào người không tin cả Thất vương gia?” Hồ Chiếu không giải thích nhiều mà lập tức phản vấn.
Lời Thất vương gia đã nói, không một ai có gan nghi ngờ, ngoại trừ tiểu nữ tử to gan lớn mật kia.
Thời Thiến đương nhiên không dám không tin Thất vương gia, bằng không nàng ta đã chẳng nghe theo sự sắp đặt của ngài.
Thế nhưng Thất vương gia không hề nói tiểu thư không nguy hiểm đến tính mạng, chỉ phái nàng ta đến đưa Hồ thái y về Thất vương phủ mà thôi.
“Thất vương gia chỉ phái thuộc hạ đến đưa Hồ thái y ngài về Thất vương phủ, mong Hồ thái y đừng khiến thuộc hạ khó xử.” Vẻ mặt Thời Thiến lạnh như băng, xem chừng có thể động thủ bất cứ lúc nào.
Nào có phải Hồ Chiếu không nhìn ra suy nghĩ của nàng ta lúc này.
Thế nhưng trước mắt y không thể bỏ đi.
Nếu bây giờ đi rồi, e là Linh Nhi sẽ thực sự gặp nguy hiểm.
“Thời Thiến, An công công sẽ tỉnh lại ngay bây giờ, nếu như ta theo cô đến Thất vương phủ thì sao? Ta tin là Thất vương gia đã sai người đi tìm.
Thất vương gia cũng đã đoán ra rốt cuộc là kẻ nào ra tay nên mới dẫn cô vào cung.
Cô hãy nghe ta.” Hồ Chiếu bước đến bên cạnh An công công, nhặt một viên đá đưa cho Thời Thiến, “Cô leo lên nóc nhà rồi làm An công công bị thương từ một góc độ khkác.
Sau đó cô quay về Thất vương phủ, bẩm báo với Thất vương gia, ta sẽ theo chân sau.
Còn nữa, hãy bẩm báo tất cả những gì cô biết một cách thành thật, ta tin rằng Thất vương gia sẽ an bài ổn thỏa.”
Thời Thiến chau mày, miễn cưỡng nhận lấy tảng đá rồi liếc mắt nhìn Hồ Chiếu.
Khuôn mặt tuấn tú của Hồ Chiếu hơi giãn ra, “Cứ theo lời ta nói mà làm, tiểu như nhà cô nhất định sẽ quay về.”
Nếu y đã nói vậy, chuyện này hẳn có liên quan đến tính mạng của tiểu thư, nàng ta không dám làm bậy.
“Mong rằng lời ngài nói đều là thật, bằng không thuộc hạ không khách sáo.” Thời Thiến bỏ lại câu này rồi phóng người lên nóc nhà, làm theo lời Hồ Chiếu nói rồi mới bỏ đi.
Sau khi tiếng ngói rơi vang lên, Hồ Chiếu bèn hô lớn, “An công công, An công công, ngài mau tỉnh lại đi.
Người đâu, người đâu!”
Kẻ hầu bên ngoài nghe tiếng kêu thì vội vàng xông vào, “Lão gia, ngài có gì căn dặn?”
“Mau đi mời đại phu, An công công ngất xỉu rồi.” Hồ Chiếu chẳng buồn nhìn kẻ đến là ai, vừa ôm An công công đầu đang chảy máu vừa hét lớn.
Người nọ chưa từng thấy dáng vẻ kinh hãi như thế của lão gia.
Vừa nhìn kỹ thì phát hiện ra tình cảnh lúc này, hắn bị dọa đến ngây ra, lát sau mới vội vàng chạy ra ngoài, miệng kêu thất thanh, “Mau mời đại phu, An công công ngất rồi.”
Hắn cứ thế hô hào cho đến tận cửa lớn.
Đám thị vệ gác cửa do An công công dẫn đến nghe thấy vậy vội vàng xông vào, vừa bước đến cửa điện đã thấy An công công mặt đầy máu tươi nằm trên đất, nhất thời kinh hãi.
“Hồ thái y, đã xảy ra chuyện gì?” Tên thị vệ dẫn đầu lạnh lùng hỏi.
Hồ Chiếu nghe vậy bèn ngẩng đầu, vội vàng đáp, “Ngươi đến thì tốt quá, mau đỡ An công công đến phòng của bổn quan.”
Thị vệ kia biết An công công bị thương Hồ thái y đương nhiên có trách nhiệm, thế nhưng Hồ thái y đã thành gia lập thất, phòng ngủ của y đâu thể tùy tiện ra vào.
Dù là An công công cũng không thể.
“Hồ thái y, chuyện này, chuyện này không được đâu.”
Hồ Chiếu trừng mắt nhìn tên thị vệ, “Bây giờ không phải lúc bàn đến chuyện được hay không được.
Tính mạng An công công đang nguy kịch, chớ dông dài.”
Tên thị vệ kia không dám nhiều lời, trong lòng hắn biết cái gì quan trọng hơn.
Nếu An công công có mệnh hệ gì thì cái mạng hắn cũng chẳng còn.
Thế là tên thị vệ vội vàng đỡ An công công, theo chân Hồ Chiếu bước về phía