Sau khi ăn tối xong,Nam Mẫn phải làm công việc như đã hứa, cô vào phòng ngủ giúp Nghiêm Cảnh Hàn tìm một cái áo rộng rãi,dễ mặc lại không vướng víu chạm vào vết thương,đưa tay lên giá cô quyết định chọn cho anh cái áo trắng rộng rãi.
Phòng để quần áo của anh quá rộng,quần áo lại nhiều cô tìm một cái áo thôi cũng mất cả 15 phút đồng hồ.
Thật là mệt mỏi.
Nhưng mọi chuyện lúc này lại trở nên phức tạp hơn, bởi vì người đàn ông kia lại dở chứng đòi đi tắm,vấn đề Nam Mẫn không nghĩ tới nữa là anh mặt dày vứt bỏ liêm sỉ mà nài nỉ cô tắm giúp mình.
Nam Mẫn tức muốn thổ huyết, trán nổi ba vạch đen,muốn xông lên đấm cho người đàn ông kia một trận,sau đó lại tự an ủi bản thân,Nghiêm Cảnh Hàn đang bị thương không nên chấp nhất.
Vuốt xuống sự nóng giận nhìn bộ dạng đang tỏ ra đáng thương tội nghiệp kia,sao cô lại cảm thấy bản thân giống một tên ác bá đang ăn hiếp kẻ yếu vậy?
Sau một hồi đấu tranh dữ dội,Nam Mẫn quyết định đưa ra thỏa hiệp,cô hắng giọng nghiêm túc nói:"Thôi được rồi, thế này đi.
.
tôi sẽ giúp anh pha nước tắm, chuyện còn lại anh tự làm,đương nhiên anh không có quyền đòi hỏi,tôi không phải ô sin việc hầu anh tắm rửa không phải của tôi.
.
!".
Dứt lời cô đi thẳng một mạch vào phòng tắm.
Nghiêm Cảnh Hàn nhịn cười nhìn cô nhóc ra oai.
Cô không hầu anh tắm rửa cũng không sao,anh tắm cho cô là được rồi.
Anh biết tuy bề ngoài cô luôn tỏ ra cứng rắn,dữ dằn nhưng thực chất bên trong lại lương thiện,tất nhiên sẽ không dễ dàng bỏ qua cho kẻ nào bắt nạt cô,ngay cả mẹ anh khi đối mặt với cô cũng bị cô chọc cho tức đến lộn ruột còn gì.
Tình huống đang diễn ra tuy không được như anh mong muốn,anh cũng không muốn cô hiểu lầm anh đang bắt nạt con gái nhà lành, vì thế cũng không dám đòi hỏi hơn nữa, chỉ sợ với tính cách của cô một khi chọc cô nổi giận,cô sẽ không thèm đoái hoài đến anh nữa, chẳng phải uổng công anh giả vờ cả buổi tối sao?
Nam Mẫn loay hoay xả nước vào bồn, rồi lại thò tay thử xem độ ấm đã đủ chưa,sau đó mới quay sang người đàn ông nãy giờ vẫn đứng phía sau ngắm cô.
"Tôi pha nước rồi,anh vào trong bồn đi".
"Em định để anh mặc quần tắm luôn sao?".
Tên đàn ông vô lại nào đó lại cất giọng hỏi.
Nam Mẫn trừng mắt:"Vậy anh muốn thế nào,đừng cho rằng tôi sẽ cởi quần giúp anh nhé, nằm mơ đi.
.
!".
Nghĩ đến toàn thân anh không một mảnh vải Nam Mẫn lập tức thấy đỏ mặt tía tai,vẻ ngang ngạnh lúc nãy đã được thay thế bằng sự ngượng ngùng xấu hổ, có lẽ cô không biết bộ dạng lúc này của cô rất dễ khiến người ta muốn phạm tội.
Yết hầu người đàn ông khẽ động, anh vươn tay kéo cô vào ngực, cánh tay vòng qua eo ôm chặt lấy cô,môi mỏng ghé sát vào tai, giọng điệu mang chút lưu manh:"Cũng không phải em chưa từng nhìn thấy nó,sao phải ngại?".
Nam Mẫn ban đầu là ngơ ngác,sau đó mới hiểu được ý nghĩa câu nói vừa rồi của anh,hai má lập tức nóng ran, cô ngẩng phắt lên nhìn anh tức giận quát:"Nghiêm Cảnh Hàn,anh lại tính giở trò lưu manh với bà đây phải không?".
Một giây sau Nam Mẫn bị anh đè lên tường,eo cô bị anh siết chặt,anh cúi đầu nhìn cô thì thầm:"Là như thế này ư.
.
?"
Dứt lời anh ghé sát mặt vào chủ động muốn hôn.
Nam Mẫn sốt sắng lập tức đưa tay chống lên ngực anh:"Không, không phải, ý tôi không phải vậy!".
"Vậy ý em thế nào?".
Khoé môi người đàn ông khẽ cong.
Nam Mẫn thở hắt ra:"Nghiêm Cảnh Hàn,anh có thể nghiêm túc một chút được không?".
Đúng là không thể tin được vào cái miệng của đàn ông, mới giây trước còn tỏ ra tủi thân ấm ức, giây sau đã lộ nguyên hình.
Nghiêm Cảnh Hàn nhìn cô nhấn mạnh từng chữ:"Anh đang rất nghiêm túc! Chuyện anh yêu em và muốn có em đã quá rõ ràng, chỉ là em đang cố tình tránh né, nếu vậy anh cũng không ngại dùng phương thức trực tiếp để ép em phải đối mặt với anh.
.
!"
Cánh tay đặt nơi eo cô ghìm chặt hơn,anh cất giọng mê hoặc:"Thế nên anh thấy, thời điểm hiện tại là thích hợp nhất để chúng ta thảo luận với nhau ".
Anh ép sát vào cô càng lúc càng chặt, vật dưới thân nãy giờ đâm vào bụng dưới khiến Nam Mẫn cảm thấy cổ họng khô khốc, cô khó khăn mở miệng:"Chuyện này để sau đi,đợi tay anh khỏi rồi nói tiếp".
Cô biết lúc này dục vọng anh đang đè nén đến khó chịu, cũng chỉ có thể tìm được lý do này để lấp liếm.
Nghiêm Cảnh Hàn cụp mắt nhìn xuống cánh tay được băng bó, thầm thở dài, đúng là hơi phô trương rồi, biết vậy lúc đầu anh đã không tự ngược để rồi bây giờ phải cắn răng chịu đựng,cũng không thể nói với cô là anh giả vờ.
Nghĩ vậy nhưng anh vẫn chưa buông tha, kéo Nam Mẫn vào lòng cúi xuống đầu mũi anh cạ vào đầu mũi cô giọng có chút bất mãn:"Em chắc chắn khi tay anh khỏi sẽ cho anh chứ? Em đó,còn định từ chối anh đến bao giờ, hửm.
.
?".
Người đàn ông này vốn dĩ bá đạo,ngang ngược, nếu cô không thỏa hiệp chắc chắn anh sẽ quấn lấy không buông, thời gian cô ở lại đây chỉ còn tính bằng giờ,e là đến khi tay anh lành hẳn thì